Sau khi bầy chó áp tải bè kỳ đà đi rồi, ông cháu bác Ba Phi trèo lên một mô đất ngồi nghỉ mệt, bác Ba mở gói thuốc bánh giồng ra quấn hút. Thằng Đậu thì cứ nghí ngố bàn luận về việc bắt kỳ đà chui trong bộng cây vừa rồi. Dường như niềm lý thú trong lòng nó chưa vơi.
Thằng Đậu hỏi ông nội:
- Sao ông biết được nhược điểm cái giống kỳ đà như vậy ?
Đó là hiện tượng tự nhiên mà dân gian truyền lại, bác Ba cũng không biết sao để giải thích cặn kẽ cho thằng Đậu hiểu được. thằng Đậu thì tin tưởng tuyệt đối cái bí quyết gia truyền trị kỳ đà của ông nội rồi, nhưng nó chợt nhớ lại trận thất đảm vì con nọc chảng hồi trưa, liền hỏi:
- Ông có thứ thuốc gì trị heo nọc chảng ?
Đã ngon trớn cao hứng, bác Ba ra chiều khinh dễ, nhún vai:
- Cọp gấm ông còn có thuốc trị được, nói chi heo rừng...
Thằng Đậu thấy ông nội ấp úng, nó cười:
- Heo rừng thì... cũng dễ bị gãy cán mác như chơi, hở nội ?
Bác Ba Phi bị thằng cháu nội chiếu bí, nổi giận trợn mắt, quát:
- Cái thằng cha mầy !
Thằng Đậu cười nhắm mắt, ngã lăn sấp tuột người xuống khỏi mô đất. Đậu giật mình vớ lấy cây tràm bên cạnh để nương mình lại. Chẳng ngờ tay nó vừa nắm cây tràm, thân cây bỗng vụt một cái chạy lùi về phía sau như sợ hãi. Thằng Đậu không biết tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế, nó trừng mắt nhìn kỹ một hồi. Nhưng rồi nó bật ngửa ra, ôm cứng ông nội, thét lên:
- Tại sao cả rừng cây chạy lùi về phía sau như vậy ?
Nghe cháu nội bảo chuyện ma quái như vậy, bác Ba tức mình ném điếu thuốc đang hút dở dang, móc túi lấy cây kiếng đeo lên mắt xem lại. Úy cha ! Rõ rằng là cây hai bên rừng đang chạy liệt liệt về phía sau, chuyện gì mà trông khủng khiếp quá ! Bác Ba chụp vội khúc lưỡi mác, thằng Đậu cũng chụp khúc cán dáo, cả hai sửng sốt như trời trồng. Chút sau hồn vía từ từ tỉnh lại, bác Ba thét lớn:
- Chúng ta đang ngồi trên mu một con càng đước, và nó đang chạy trối chết vào rừng xanh.
Thế là vô kế khả thi, hai ông cháu đành hạ khúc cán dáo và lưỡi mác xuống, ngồi khoanh tay để chịu trận. Con càng đước cứ chạy, không biết nó có hay rằng trên lưng mình đang có hai người ngồi trò chuyện chăng ? Hết lúc hốt hoảng sang hồi hứng thú, thằng Đậu vỗ tay nhe răng cười:
- Y như là ông cháu mình ngồi trên muôi chiếc xe đưa đò vậy.
Bác Ba gật đầu:
- Nhưng xe không người lái và động cơ xe bằng thịt.
- Loại xe này buồn buồn chặt ra một miếng xào dừa nhậu chơi, đã lắm hé ông nội !
Nhưng nghĩ một chút, thằng Đậu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng:
- Không khéo "chiếc xe" của mình chạy luôn ra chợ Cà Mau, bị cò phạt cái tội hai thằng lơ ngồi trên mui, đó ông.
Bác Ba cũng bâng khuâng thở dài:
- Ông không có mang tiền theo lấy gì mà nộp phạt đây ?
Hai ông cháu còn toan tính, chợt nhìn phía trước thấy có một thân cây ngã nằm chắn ngang. Thằng Đậu la hoảng lên:
- Cây của ai bắc ngang, nó sẽ gạt ông cháu mình rớt xuống mui xe.
Bác Ba hô lớn:
- Cầm vũ khí, chuẩn bị sang xe !
Thằng Đậu cầm cán dáo, bác Ba xách lưỡi mác, trực sẵn. Đợi con càng đước chạy tới vừa chui qua dưới dạ "cây cầu", hai ông cháu liền thót lên, bám lấy một cách gọn hơ.
Đã thoát nạn, hai ông cháu thở ra một cái khì và vươn vai kêu "ứ hự".
Lỡ rồi, hai ông cháu ngồi trên "cây cầu" nghỉ một chút, rồi sẽ tính chuyện tìm đường về. Bác Ba mở gói thuốc bánh giồng ra vấn hút. Gió thổi quật làn khói thuốc hiu hiu vào mặt, bác Ba búng tàn thuốc xuống thân cây. Nhưng bất chợt "cây cầu" vụt nảy lên, cựa quậy. Hai ông cháu bác Ba lấy làm lạ, không hiểu tại sao ? Bác Ba giật mình ngã ngửa, chõi hai tay ra sau, vinh hàm râu lên. Thằng Đậu lính quýnh, đỡ ông nội dậy. Nó la bài hải:
- Chắc là cây cầu dây thun, nó biết chạy. Ông nội phải ngồi cho vững.
Bác Ba ngồi yên móc túi lấy cây kiếng đeo lên mắt quan sát rồi thì thầm với thằng Đậu:
- Con kỳ đà ! Một con kỳ đà ông ngoại.
Thằng Đậu sợ xanh mặt, nói nhỏ sợ con kỳ đà nghe:
- Nó có biết ông cháu mình mới tàn sát con cháu nhà nó không ?
Bác Ba gạt đi:
- Phải biết, ông nội mầy cũng tráng miệng cho nó rồi.
Con kỳ đà cứ chạy ào ào qua trảng dớn, nó không biết gì đến chuyện bàn bạc của ông cháu bác Ba. Đến gần mé rừng rậm, con kỳ đà chạy chậm lại, dường như ngán tuôn vào lùm bụi. Thấy vậy bác Ba nói với thằng Đậu:
- Xem mòi chiếc tàu liên vận này nóng máy rồi, để ông lên ga cho nó vọt.
Nói xong, bác Ba dùng đóm điếu thuốc châm vào lớp da lưng con kỳ đà. Bị lửa nóng, con kỳ đà vọt tới ào ào bất kể cây cối. Thằng Đậu thấy vậy khoái chí bảo ông nội:
- Đưa điếu thuốc đây con "lên ga" nó chạy nữa, ông nội !
Đậu cầm điếu thuốc cháy ngấm châm liên tục vào lớp da lưng con kỳ đà, làm con vật nhảy cỡn lên, thiếu điều quăng ông cháu nó xuống đất. Đậu càng khoái càng châm thêm và cười ngặc nghẹo. Nó châm miết đầu đóm điếu thuốc vào da lưng con kỳ đà, kêu xèo xèo và cháy ngún bốc khói lên. Bị nóng quá, con kỳ đà lồng lên quất đuôi lia lịa để chữa lửa. Ông cháu bác Ba thiếu chút nữa bị kỳ đà đập ngã. Họ mọp sát xuống né tránh. Đuôi con kỳ đà cứ đập hoài mặc dù nó đang thẳng đà chạy tới, cây cối hai bên quật đổ ào ào, sậy đế đổ có nùi. Thấy nguy hiểm tánh mạng đến nơi, bác Ba thét lớn:
- Bỏ tàu, nhảy xuống !
Tức thì hai ông cháu phóng một cái gọn hơ xuống đất. "Hú hồn hú vía về ăn cơm với cá". Bác Ba van vái lầm bầm trong miệng, trong lúc hai tay hai chân vẫn còn run lẩy bẩy. Khi hai ông cháu định thần nhìn kỹ thì họ trông thấy con kỳ đà lớn tựa chiếc xuồng cui còn tiếp tục chạy ào ào vào rừng sâu. Ông nhìn cháu, cháu nhìn ông, cả hai cứ ngẩn ngơ, lè lưỡi, lắc đầu.
Thằng Đậu băn khoăn nắm tay ông nội, hỏi:
- Lạc mất bầy chó với bè kỳ đà rồi, bây giờ làm sao đây, ông nội.
Bác Ba tuy rối trí nhưng cố làm tỉnh, ngẩng lên nghe ngóng một hồi rồi bảo:
- Cây rừng chạy bỏ mình thì mình cũng phải chạy bỏ lại chúng. Tiếng chim kêu vang vang kia, chỗ đó chắc chắn có trảng trống, ta đi thẳng đến, bỏ cây rừng lại phía sau.