Tháng sáu
Khi ngày trôi gấp giở trang nhật ký tìm không thấy
cố níu sự bình tĩnh ở lại
cố hình dung cây lá xanh
Ở đâu đó giữa tấp nập
những nụ cười giễu cợt treo trên từng cột mốc
căng những cánh cung
chiếc khẩu trang bất lực che khuôn mặt bất lực
chạy trốn mũi tên
lời thốt ra phút không cẩn trọng
Ngày đã thờ ơ
mặc kệ những hoài công nhắc nhớ
cố tràn ngập mình bằng giai điệu buốt xanh
cố tẩy rửa ký ức
Ở đâu đó giữa nắng gắt
những nói cười tiếp tục toả rạng hào quang
như không hề nuối tiếc
Không còn miền trôi giạt cũ
không còn vòng xoáy bất tận
Có phải câu chuyện đã đến hồi kết thúc.
1.
Tôi đã đứng sững cái nhìn trong khoảnh khắc đó, khoảnh khắc loé sáng đom đóm đêm rừng động, để nhìn thấy tôi trên con đường bụi đỏ này, dưới những bông so đũa này, một ngày buồn rười rượi, chờ đợi một ngày sẽ không bao giờ đến nữa, một điều sẽ không bao giờ hiện hữu nữa.
Cái ý nghĩ tội nghiệp quá cho bản thân mình đã làm nên cơn đau, như mũi dùi nung nóng ngọt xớt xuyên ngang da thịt.
Chưa đến hồi chung cuộc nhưng tôi đã mường tượng rõ ràng hồi chung cuộc. Tôi như nhìn thấy cảnh tượng của ngày hôm đó như nghe thấy được sờ mó được cảm nhận được rõ ràng bằng làn da tôi chiếc lưỡi tôi những xót đắng của sự bất lực.
Dư vị thất bại đã đọng trên môi tôi những vệt bầm đen.
2.
Có phải chúng ta đã bắt đầu câu chuyện
bằng một nắm giữ mà như không nắm giữ
một sự có mà như không có
một nỗi đau không được thét gào
một hạnh phúc không mang khuôn mặt trăng rằm ngời ngợi.
Có phải trong giòng mưa tuôn ào ạt
tất cả đã chảy trôi.
Có phải tiếng gõ sẽ vang
sẽ nghẹn thắt lồng ngực chúng ta
trống trơn hơi thở.
Đã có sai lầm ở đâu đó
đã quá lâu rồi
chúng ta không làm sao chạm được chân vào mặt đất
không làm sao thoát được cảm giác bị treo lơ lửng trong không trung
không làm sao có nổi nụ cười
không làm sao tránh được ý nghĩ ta chẳng thể mang đến dù bất cứ điều gì cho những người thân quanh ta
đã quá lâu rồi
chúng ta không làm sao chạm được tay mình vào tay những người mình yêu dấu
đã có sai lầm ở đâu đó trong chuỗi thời gian chúng ta sống
đã có điều gì đó không kịp thời
đã có cái gì đó chắn ngang đường
giá như chúng ta được lùi lại
giá như chúng ta được bắt đầu
giá như chúng ta biết mình phải làm gì
ký ức là thùng rác nhưng không phải chỉ là thùng rác
chúng ta phải bới tung lên
đã quá lâu rồi
thói bè phái kéo chúng ta đi
lòng ích kỷ kéo chúng ta đi
nỗi ươn hèn khiếp nhược kéo chúng ta đi
như cơn cuồng phong đi qua cánh đồng
kéo theo đi những bông bồ công anh khô nỏ
Đêm
Có thể nói gì về đêm, thời khắc mộng mị dối lừa không ít người chờ đợi, đôi khi chờ đợi chỉ để nhìn những con bọ rầy lao vụt vào ngọn đèn, rồi loạng choạng rơi xuống nền nhà trong cảm giác nặng nề thân phận.
Mưa đã rơi, chưa nhiều nhưng cũng đủ để làm đất ấm, để lũ côn trùng ồn ào thức dậy, làm sao hết ngạc nhiên trước vẻ óng ả mỏng tơi của đôi cánh ve, cả chúng cũng bị ánh sáng dẫn dụ, để không được làm ra tiếng ca lảnh lói, mà lạc lối trở thành bữa ăn dặm cho chú chó nhỏ siêng năng.
An ủi sao khi được nghe ngóng sự quẫy cựa của cỏ cây trong khu vườn, trong đêm những xào xạc rì rầm bất tận, những lá thở cành vươn những cội rễ nhẫn nại luồn qua kẽ đất, có thể mường tuợng cảm giác ấm êm của bông hồng tú cầu, có thể vuốt ve trong trí tưởng những cánh linh hương nhỏ dài xinh xắn, có thể buộc tâm trí mình bận rộn với hào quang rực rỡ của đoá hoả hoàng .
Nghe ngóng tưởng tượng... Đêm tháng tư, những cơn mưa nhỏ, những sinh sôi trong vũ trụ hiền lành, vẻ tĩnh mịch giản đơn của đời sống...
Làm như thể tất thảy đều vô lo nhàn nhã, làm như thể chẳng có gì đáng quan tâm ngoài lũ côn trùng cây cỏ và tiếng gió u u.
Nhưng nếu không thế làm sao chúng ta đi qua được buổi tối này, với ý nghĩ đau buồn bị vướng mắc trong một thực tại lừa lọc giả trá, như một con bướm đêm trôi dạt trong một đêm bóng tối chợt tối hơn bất cứ đêm tối nào.
Mười năm
...trong câu chuyện đó, có một nhân vật đã nói
với một nhân vật rằng : yêu nhau mãi nhé !
Thật không dễ để đi vào nỗi nhớ của một người
rồi tồn tại như một khối u
chúng ta đã có đôi niềm vui
giữa thật nhiều trốn chạy
đỉnh núi kia là nơi ta hứa sẽ đến.
Thật không dễ để đi ra khỏi ký ức của một người
những di căn bên trong nhan sắc
cái chết nằm kề
chúng ta đã thật giống nhau
khi đốt cháy xác thân mình
cho một điều dường như vô ích.