Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.193
123.213.396
 
Thị trấn bên kia suối-2
Trần Trung Sáng

Nhóm người chung quanh một miệng hầm nhốn nháo vây quanh một người vừa dưới hầm chui lên.

- Trời ơi ,ngọc...

- Thiệt không?

- Ngọc, đúng là ngọc. Tui đã thấy ở hàng kim hoàn một hạt như vậy giá vài chục triệu đồng.             

Người từ dưới hầm vừa chui lên, nhảy nhót như điên dại. “ Bốt “ Hổ đứng cách đó không xa, đưa mắt nhìn sưng sốt, chẳng nói chẳng rằng, hắn cắm cúi chạy thẳng đến miệng hầm, nhảy xuống. Một vài người khác nhảy xuống theo.

- E, coi chừng, đừng xuống đông, hầm còn chật lắm!

Tiếng đục phá dưới lòng đất bắt đầu vọng lên đều đặn. Bất ngờ, một tiếng nổ tức tửi đẩy dạt mọi người chung quanh.

- Chết mẹ, hầm sụp bà con ơi, cứu dùm tụi nó.

- Hầm sụp, hầm sụp...

          

Tiếng gào thét lan chuyền qua từng nhóm người trên bãi sông. Giữa những tiéng kẻng đánh liên hồi là những âm thanh vội vã đào xới đống đât đá ngỗn ngang trên miệng hầm vừa sụp. Những lỗ hỗng bên dưới hé mở. Một cánh tay dập nát ló hiện. Trứ và chú Ba cùng mọi người bế xốc những thân xác phía dưới lên; “Bốt” Hổ người bê bết máu, hai mắt nhắm nghiền, không còn chút hơi thở. Hai nạn nhân còn lại , vẫn còn đang quằn quại, rên rĩ. Có tiếng la: "Còn một người ở dưới". Chú Ba nhanh nhảu lách vào một kẻ hở. Nhưng bất thần, các đống gạch đá ngổn ngang chợt đổ xuống lấp vùi ông.

                       

Ở các khu đãi vàng, bây giờ chỉ có những nhóm người thưa thớt,uể oải. Họ phần lớn đi tản mạn qua lại các hàng quán xì xầm to nhỏ. Một gã thanh niên bị hai ba người túm cổ áo, cấu xé:

- Thanh toán nợ nần cho tụi tao. Cho mày thiếu cả năm trời này là đủ rồi, đừng thừa cơ chuồn luôn hở?

            

Ở một lều quán khác xãy ra cuộc ẩu đã, rượt đuổi nhau về phía bìa rừng. Thỉnh thoảng, có những cuộc trao đổi giá cả của những người địa phương từ thị trấn hỏi mua các loại động cơ phục vụ việc khai thác vàng.

- Tình hình có chi lạ không, mấy bữa ni nghe ...khác thường quá anh(!)

          

Nhìn về những đám người đang giằng co, la hét lẫn nhau, Trinh bâng khuân hỏi Trứ.

- Nghe đâu nay mai công an tỉnh và huyện sẽ tập trung lên giải tán khu đãi vàng ni. Việc đào phá đã làm lấp các khúc sông, làm tắt dòng thuỷ điện của huyện. Mọi người đang bán lại cho dân địa phương các loại máy móc nặng nề, để tính đường cuốn gói.

- Anh tính răng chừ?

- Anh cũng nóng ruột muốn về thị trấn để thăm tình hình sức khoẻ chú Ba. Nhưng còn một số vàng của “bốt” chưa biết chia chát kiểu chi, vì bốt Hổ đã chết, chú Ba lại cũng không có mặt.

- Đã rứa...coi chừng rac rối thêm ! Họ có cách giải quyết chưa?

- Họ bàn để ngớt đợt truy quét này tính sau, nghe đâu phần lớn họ băng rừng đi về ngã Gia lai - Kom Tum. Họ không tiện đi về ngã thị trấn.

- Là cái chắc rồi. Họ đã từng gây thù oán với bọn thanh niên dưới thị trấn.

           

Trứ đứng dậy. Có mấy tên đàn ông râu tóc bù xù vừa đến , vẫy tay gọi gã bằng giọng Bắc đậm đặc rất khó nghe:

- Mọi việc giải quyết ổn thôi. Nào, đi... mày cầm luôn giùm phần chú Ba. Nói với ổng trước sau gì tụi mình cũng phải tái ngộ nhau trên này. Có khoảng nào chưa rõ, tính sau...

- Kiếm chổ nào vắng vẻ hơn, vàng bạc phải cẩn thận .

chứ.              

Trứ rảo bước đi theo nhóm người này.Đến một dốc đá, cây cối rậm rạp, bất thình lình một tên trở người đạp vào ngực Trứ. Quá bất ngờ,Trứ không kịp trở tay,ngã lăn xuống dốc.

- Ồ, tui chẳng hiểu các anh muốn chi?

       

Trứ lồm cồm ngồi dậy, chưa kịp phản ứng đã bị hai tên nhảy đến khoá quât tay.                        

- Bây giờ mày hãy khai đi? Chính mày là người cộng sự với công an, mày đã về thị trấn tổ chức công an lên đây dẹp bãi vàng này khải không?

- Các anh lầm rồi.

- Hừ, mày đừng chối nữa, chính mày là cái thằng chụp ảnh lén trên vách đá hôm nọ. Tao có báo xếp trưởng , nhưng vì không bắt được tang vật nên ổng không tin. Bây giờ tụi tao trị mày chẳng cần báo ai nữa.

- Chẳng phải đâu,các anh hãy bình tĩnh nghe tui nói đây...

                

Mặc kệ những lời phân trần của Trứ, những nắm tay hung hãn không ngớt đấm túi bụi vào bụng gã. Oằn oại một hồi, Trứ vung chân đạp ngã tên phía trước mặt, rồi vùng khỏi tay hai tên đứng kèm hai bên hông, chạy băng vào rừng cây. Nhưng hồi lâu, không thoát khỏi vòng vây đuổi bắt, gã kiệt sức gục ngã.

- Chẳng phải dông dài, lục túi nó.

Hoàng hôn dần phủ xuống núi rừng. Trong cảm giác buốt đau, choáng váng Trứ nghe vài câu nói mơ hồ : “ Cũng khá, nó có trên năm thẻ. Còn phần của ông Ba và thằng Hổ chẳng rõ đứa nào giữ “, rồi mê thiếp.              

Tiếng chim rừng líu lo chừng nhảy múa theo những tia nắng xuyên qua cây lá, làm Trứ cựa mình, đôi mắt từ từ hé mở. Gã nhìn quanh: những mãng đất đá lỡ lói chung quanh, những cành cây vương vãi... Gã gượng người ngồi dậy, cố nhớ những việc đã xảy ra. Chợt phía trước, một lùm cây rung rinh, chuyển động mạnh...

- May qua, anh đã tỉnh lại rồi!

- Trời ơi, Trinh!

- Em đến đây tự nảy chừ. Anh bị họ hành hung phải không? Em hái lá cây về rịt vết thương cho anh đây.

           

Trứ cầm lấy tay Trinh:

- Không ngờ em tốt với anh quá. Nhưng mần răng em lại có mặt ở đây?

- Anh hãy nằm xuống nghỉ đi cái dã...

           

Trinh dùng lá nhai vụn đắp lên các chổ trầy xước, rướm máu trên người Trứ, cô vừa làm vừa kể:

-Tối hồi hôm... chẳng khác chi địa ngục trần gian. Gần như các lán trại đều đột ngột tháo gỡ. Số người Hà Nam Ninh bỏ đi về phía Gia Lai - Kom Tum. Số người thị trấn lên bán hàng quán thì bình tĩnh hơn, định nán lại ít ngày. Nhưng rồi giằng co trong việc thanh toán nợ nần, có mấy hàng quán bị đốt phá. Em và chị Hai thu dọn đồ đac nửa chừng nghe có tiếng súng nổ. Tự nhiên, tất cả mọi người hô hoán" công an đã lên bố ráp, tịch thu tất cả mọi thứ". Thế là , phần ai nấy chạy. Em chỉ kịp mang chiếc xách đựng ít tài sản dành dụm bấy lâu nay chạy theo chị Hai. Nhưng do trời tối, em bị lạc một mình... Đến mờ sáng, không dè gặp anh ở đây.

-  Chừ đây, mình về ngã nào đây em?

      

Trinh nhìn về xa xăm.

- Về nơi mô cũng đươc, miễn là đừng  trở lại cái bãi đãi vàng...

- Em có cho anh đưa em đi không?         

Không kìm được cảm xúc, Trinh ngã người vào lòng Trứ. Gã quàng hai tay ôm chặt nàng. Trinh nói:

- Hồi hôm em không định hướng được.  Chừ trời sáng rồi, chắc sớm muộn chi tụi mình  cũng tìm được con suối. Tìm được con suối là tìm được lối về thị trấn.           

Mắt Trứ rực sáng :

- Về thị trấn... Trinh ơi, tụi mình phải tìm được lối về thị trấn. Về nơi đó anh và em sẽ làm lại từ đầu tất cả. Tuổi trẻ, tình yêu, sự nghiệp... chẳng một khó khăn mô làm anh sợ hãi. Miễn em hứa từ nay luôn có bên anh...

 

Giờ đây, nắng đã lên cao. Nhưng suốt khoảng vài giờ đồng hồ, hầu như cả hai vẫn đi trong bóng cây dày kịt, chưa gặp thấy một khoảng sáng rộng nào của bầu trời.Họ hoang mang, mấy lần toan đổi hướng. Hồi lâu, qua một quảng rừng thưa, đột nhiên họ găp phải những dốc cao ghập gềnh. Rừng càng âm u... Trinh rụt rè dừng lại:

- Nguy hung rồi! chắc đã lạc mất lối về thị trấn...

- Em đừng nóng vội, cứ bình tĩnh rồi chúng ta sẽ lần ra.

- Nhưng có lẽ phải quay ngược lại một lần nữa. Tốt hơn tụi mình phải quay lại chỗ khởi đầu để từ từ tìm lại những lối đi quen thuộc.

         

Hai người lại tiếp tục tìm đường băng qua các lối đi trong rừng. Được một doạn, cả hai dừng chân, đứng nhìn...Ở một ngọn đồi không xa, có những làn khói lan toả từ các lùm cây.

- Nơi kia có người, mình gặp may mắn rồi!

- Có thể sắp đên một bản làng nào đó...

- Anh nghĩ, chỉ mới đến rẫy của họ.       

Hai người  hối hả nhanh bước về phía có làn khói.

- Hãy thận trọng một tí đã em.

          

Trứ khom người, chậm chạp lòn qua các bụi cây. Trinh đuổi theo sau. Qua một nhành lá, họ nhận ra các tên đàn ông hung hãn đã hành hung Trứ đang ngồi cùng nhau bên cạnh một bếp lửa. Một tên nói:

- Tao nghĩ, tụi mình nên nán lại quanh quẫn nơi đây  vài hôm đợi cho tình hình ổn đã rồi tính...

- Nhưng liệu ngược về hướng này có an toàn không? Bởi công an cần chộp được vài thằng có tiền án đầu sỏ như tụi mình, chứ không phải đuổi theo đám quân đánh thuê ấy làm gì!

- Đành vậy, nhưng chắc chắn không ai ngờ bọn mình rẽ về hướng nầy.

- Thôi chả phải bàn luận nữa, căng lều ngủ tạm đêm này nơi đây đã hẵn hay.          

Trứ lặng lẽ dìu Trinh rời khỏi nơi vừa nấp. Đi một quảng xa, Trứ nói:

- Chúng ta phải nhanh chóng tránh chạm mặt với bọn hắn .  Bọn hắn nghỉ lại đêm, đó là thời cơ để chúng ta vượt xa một đoạn đường dài.

                             

Bóng đêm dần đổ xuống. Trong bóng cây xào xạc có cả tiếng  những con chim lạ vang lên làm khu rừng vắng càng tăng thêm vẻ kinh dị. Trinh đầy mệt mõi, lo sợ. Nàng dừng lại ôm chầm một thân cây.

- Anh ơi! Em không còn đi nổi.             

Trứ dừng lại đở lấy Trinh.

- Cố gắng lên em, hình như đang gặp một lối mòn.

Trinh nhướng mắt nhìn về phía trước. Nàng vẫn thở hổn hển:

- Trời sắp tối rồi ! Em sợ!

- Đã có anh, phải đi thôi em. May ra lối mòn này sẽ dẫn đến một khu dân cư...       

Đột nhiên gã Trứ nhướng người nhảy lên phía trước, reo to:

- Phía kia có ánh sáng. Nhanh lên em...

            

Một ngôi nhà tranh tuềnh toàng, giản đơn hiện ra trước mắt. Dăm ba thanh niên trẻ đang ngồi bên ánh sáng của một chiếc đèn măng sông.

- Hình như là một Trạm kiểm lâm. Mình cứ nói thiệt với họ.                  

Trứ và Trinh bước vào. Những người kiểm lâm dừng tay, quay ra nhìn. Một người lên tiếng:

- Chắc có ai bị sốt rét nữa đây !          

Một người khác nói:

- Phiền thật, đây có phải là trạm xá đâu?         

Trứ đáp:          

- Không phải anh ạ, tụi tui ở khu đãi vàng về, bị lạc, nhờ mấy anh qua một đêm...

- À, ra rứa,  dân đãi vàng thì xin ghé vô ...

- Tụi bây ơi, coi còn chai rượu với mấy gói thuốc đem ra tiếp khách.

          

Trứ và Trinh bước vào nhà. Một người đứng dậy sửa soạn lại bàn ghế và vỗ vai Trứ:

- Ong anh thức chơi bài và lai rai với tụi tôi, còn nhường chỗ cho bà xã ngủ nghe!

Phía góc nhà,Trinh đã được hướng dẫn đến nằm vào một phảng có giăng mùng. Trên chiếc bàn nhỏ, bên những cốc rượu toả đầy khói thuốc,  Trứ hoà nhập cùng những người đàn ông cười giỡn vô tư  chia các con bài.

Sớm mai hôm sau, hai người đuợc nhóm Kiểm lâm hướng dẫn cặn kẻ cách thức băng rừng để tìm lối về. Lúc chia tay, một anh chàng có râu mép, đưa ngón tay khều khều Trứ nói:

-  Đêm qua, quý vị tá túc ở khách sạn chúng tôi có xảy ra điều chi thiếu hài lòng không?

 Anh ta lại tiếp tục khều ngòn tay và đá lông nheo chớp chớp. Trứ ngơ ngác. Trinh lặng lẽ thò tay vào cấu một vật nhỏ lấp loé sáng vào tay anh chàng này. Nàng cười xởi lởi:            

-Các anh thông cảm, tụi em không phải là dân làm ăn đãi vàng chuyên nghiệp, nên còn nhiều cái chưa biết. Các anh đã giúp, sau nay gặp lai ở thị trấn bọn em không bao giờ quên ơn.

Anh ta liếc mắt nhìn xuống bàn tay, nhoen miệng cười :

- Giỡn chơi với các bạn một tí xíu đó mà.  Nhớ đi đúng theo lời tụi tui dặn đó nghe!                   

                    

Hai người tiếp tục lách các đám lá cây băng đi trên con đường rừng.     Chẳng mấy chốc, có âm thanh róc rách của một con suối nghe rõ dần. Cả hai hớn hở bước nhanh hơn.

Nước trôi vui, nhảy múa, quấn quýt dưới bàn chân của hai người. Họ vốc nước tát lên mặt rồi tát vào người nhau. Một lúc, họ ngồi lại âu yếm nhau trên phiến đá. Trinh nhắm mắt thì thầm:

- Trời ơi, thế là sẽ về được thị trấn...

- Em định sẽ bắt đầu lại như thế nào?

-  Chừ đây đã có chút ít vốn liếng. Chính em cũng chưa định bắt dầu ra sao. Em chỉ cần thấy về được thị trấn là về lại với chính mình, là có thể làm lại được tất cả...còn anh?

- Anh hở? Anh cũng nghĩ như em. Có điều anh cảm thấy bất ngờ là đã gặp  em. Cũng như bất ngờ về một mảng vốn mới của cuộc sống. Trước tiên, anh bắt tay viết một cuốn tiểu thuyết như anh đã dự định. Chỉ tội nghiệp cho chú Ba, cái giấc mơ có được một cuộc sống yên lành, với đàn gà trong sân, luống rau ngoài vườn rồi sẽ thành tựu hay vĩnh viễn không còn một cơ hội mô nữa...

Trinh rớm nước mắt;

- Không biết tự răng em cũng thấy lo cho chú Ba quá!

Đột nhiên, Trứ lần tay vào cái nút bên trong áo;

- Í chết, anh trả lại em cái khoản " khách sạn" trong đêm vừa rồi...May mà nghe lời chú Ba, anh còn giấu trong ni vài khâu, không đã bị tụi họ lột sạch trơn rồi.

Trứ tháo một mé chỉ, trút những khoen vàng ra tay, đưa Trinh một khoen.

- Cái anh ni, làm như việc của riêng anh. Coi chừng , em giận đó.

Trinh vùng vằng quay mặt, Trứ phân vân một hồi:

- Trinh, em không nhận thì thôi. Dù sao anh cũng lỡ tháo ra, em cho anh gởi tạm vào xách, sợ rớt dọc đường.

- Rứa thì được

Trứ cởi áo trải trên một phiến đá có bóng mát, ngã lưng. Gã nói:

- Trời nắng quá, phải nghỉ một tí đi em

- Ờ, anh nghỉ trước đi.

Trứ chớp mắt, chìm vào giất ngủ. Trinh mang theo túi xách đến một khúc suối có những lùm cây kín đáo. Để xách trên bờ, nàng trầm mình dưới nước.

Van tiếng suối róc rách yên bình , vẫn tiếng chim đùa vui ríu rít. Nhưng cách đó không xa, bóng dáng ba tên đàn ông du thủ  tưởng đã đi về một hướng khác bỗng dưng xuất hiện. Bọn chúng dừng lại, khoác nước rửa mặt. Bõng nhiên,  một tên sáng rực đôi mắt. Hắn kịp nhìn ra một cô gái hở hang đang ngụp lặn trong dòng suối. Hắn mon men đến gần.

- Trời ơi, quá đã !...

Hai tên phía sau bước tiếp đến. Bọn chúng thì thầm vào tai nhau. Thoắt chốc, một tên nhảy xổ đến ôm chầm lấy người Trinh. Những tên còn lại níu lấy hai cánh tay Trinh, tìm cách cởi bỏ những gì còn che vướng trên thân thể nàng. Bọn chúng hôn tới tấp vào cổ, vào má, vào ngực...

Trinh vẫy vùng, lăn lộn vào bờ la hét:

- Anh Trứ ơi, anh Trứ ơi, bọn họ...

            

Những tên đàn ông vẫn chìm đắm trong cơn thèm khát dục vọng  mãnh liệt. Bọn chúng chen nhau để được vùi đầu vào ngực Trinh. Những hòn đá long lỡ, chừng muốn kéo tuột chiếc xách tay trôi đi. Trứ vùng dậy chạy đến, đấm liên tiếp vào mặt hết tên này sang tên kia. Một tên còn đang ngơ ngác đã bị Trứ dùng một cành cây đánh ngã nhào xuống suối. Bây giờ Trinh mới được tự do, thoát nhảy lên bờ cài lại các khuy áo.

          

Trứ như bất ngờ được tiếp thêm một sức mạnh nào đó, tấn công không ngừng vào các đối thủ. Nhờ chủ động với cành cây trên tay, Trứ tiếp tục bổ vào đầu một tên khác. Tên kia bị ngã chúi, nhưng Trứ cũng bị mất đà ngã theo. Tên còn lại thừa cơ túm tóc Trứ nhận chìm xuống nước. Trứ vùng vẫy một hồi nắm được chân , quật ngã hắn trở lại. Trứ siết cổ, vùi hắn vào nước...

- Anh Trứ, coi chừng...

Trứ quay lại, một ánh dao của một tên vừa đâm bổ đến, loé sáng. Trứ né kịp. Nhưng những tên còn lại đủ tỉnh táo để xông vào, áp đảo, khoá hai tay Trứ. Một tên nói:

- Lần này thì kết liễu nó luôn, xong rồi giải quyết con bé. Lưỡi  dao vung lên trước tầm mắt Trứ. Bỗng ngay lúc ấy, có tiếng súng nổ như xé rát bên tai:

- Đoàng, đoàng...

- Vất dao xuống, đưa tay lên!

Một nhóm dân quân vũ trang địa phương có  mặt tự lúc nào đang tiến đến đứng bên bờ suối.

- Ca bọn đứng im, từng đứa một lên đây. Công an huyện đang tầm na tụi bây . Không ngờ lại gặp  tụi bây đang cố tình gây thêm chuyện ...

Cả ba tên rã rời đưa hai tay đi về phía những người dân quân. Trứ bước đến quàng vai Trinh nói với họ:

- May mà gặp các anh kịp thời, không thôi tụi tui bị hại rồi.

- Còn mấy người lo về thị trấn làm ăn đi, chuyến ni nhà nước chủ trương giải tán khu đãi vàng chứ không để dây dưa nữa đâu.

Toán dân quân  quay lưng dẫn bọn tội phạm đi. Trinh dục Trứ :

- Mình cũng đi luôn anh. À, cái xách đâu?

Chiếc xách nằm trên những hòn đá vốn đã bị lung lay, sau đợt xô xát, giờ đây không còn sức chịu đựng cũng vừa lúc bị lún tuột và trôi đi...

- Í, trôi rồi...Coi chừng trôi mất, đuổi theo  anh ơi...

            

Cả hai chạy theo...Nhưng chiếc xách đã nhanh chóng bị cuốn phăng lăn lóc như muốn đùa nghịch, nhảy nhót vùn vụt trên từng mô đá, chẳng biết về đâu...

Thoáng trong giấy lát, niềm hy vọng rời khỏi tầm tay. Trinh gục đầu vào vai Trứ  oà khóc... Một người dân quân dừng lại nhìn hai người trầm ngâm, rồi nói:

- Mấy người cũng đừng buồn, cái chi của rừng nên trả lại cho rừng. Xưa nay người ta lấy của rừng bao nhiêu thứ, có ai nghĩ rừng sẽ buồn (!)

            

Đâu đó, những tiếng gà trưa vọng lại rất gần. Đôi tình nhân tiếp tục bước đi.  Qua những đồi dốc cây lá xanh tươi, họ nhận ra thấp thoáng những mái nhà thị trấn..../.

 

Trần Trung Sáng
Số lần đọc: 3217
Ngày đăng: 07.10.2007
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Vầng trăng bên kia sông - Lê Minh Tú
Kiếp bèo - Nguyễn Đình Bổn
Tiếng chuông chiều - Lê Hoài Lương
Trận đòn…… - ManTran
Cuồn cuộn… không yêu - Quỳnh Linh
Người tình giấu mặt - Hoàng Thị Giao
Nguyễn Ức Trai - Trương Thái Du
Màu hoa của đá - Nguyên Quân
Đừng đốt sách nữa em - Hồ Tĩnh Tâm
Vãn tuồng - Nguyễn Đình Bổn
Cùng một tác giả
Những que diêm (truyện ngắn)
Trái tim con rồng đá (truyện ngắn)
Mát - xa (truyện ngắn)
Người vác chõng tre (truyện ngắn)
Đêm giáng sinh (truyện ngắn)
Đêm trắng phập phù (truyện ngắn)
Bầy ngựa bơ vơ (truyện ngắn)
Họp lớp (truyện ngắn)
Thơ xích lô (tạp văn)
Con gái (truyện ngắn)
Dì ghẻ (truyện ngắn)
Chú hề làng (truyện ngắn)
Ngày Cậu Cóc Ra Đi (truyện ngắn)
Chùa xưa (truyện ngắn)
Bản tin giờ thứ 25 (truyện ngắn)
Giã từ "mưa Huế" (nghệ thuật)
Chiếc nhẫn cưới (truyện ngắn)
Chuyện ngọ xưa (truyện ngắn)