Chiêm nữ Cantaya tỉnh mộng. Nàng vừa mơ thấy Sinuman. Dưới bóng lá rợp xanh của cây sứ hoa trắng, chàng nhìn nàng, hiền hậu mỉm cười. Rồi chàng biến mất, cũng nhanh như lúc chàng chợt đến.
Cantaya không nhìn ra, nàng cũng biết không có cây hoa sứ, cũng chẳng phải là chàng đứng cạnh gốc cây để đợi nàng. Như lời nguyền dành cho hai người cách đây đúng bảy trăm sáu mươi hai năm bốn tháng lẻ chín ngày, tính từ đêm mà nàng cắn đứt lưỡi để tìm đến với cái chết oan khiên, nàng mới được gặp chàng...
Đúng vào đêm Cantaya - người vũ nữ xinh đẹp nhất hoàng cung - được dâng tiến cho vua Chiêm thì máu tươi đã phun đầy giường ngủ của ngài. Đôi tròng mắt trắng dã của đức vua trợn trừng bất động. Cantaya giãy chết. Thân mình mềm mại của nàng uốn cong như đang ở thế múa Tribhanga. Chiếc mũ Kirita xinh xắn tuột khỏi mái tóc xổ tung. Hai cánh tay ngà ngọc co giật từng hồi. Nàng quằn quại mê man không phải giữa những vòng hoa sứ vua ban trong đêm lễ hội mà giữa vũng máu nóng hổi không sao cầm lại được, cứ phun trào từ miệng nàng như một vò rượu thốt nốt dốc ngược vào cơn say.
Mọi việc diễn ra trong nháy mắt, vị vua oai vệ kia chết đứng, không kêu được tiếng nào, cứ như Cantaya vừa cắn đứt lưỡi của ngài. Khuôn mặt nàng bê bết máu. Máu lấp đầy hai hốc mắt nàng, vua Chiêm mới tỉnh cơn mộng du. Ngài hét lên khủng khiếp. Dàn nhạc cung đình thốt nhiên im bặt, cắt đứt giai điệu thần tiên vừa chực đưa ngài vào cõi thiên thai.
Sinuman cùng mọi người ùa vào, đúng lúc Cantaya trút hơi thở cuối cùng. Chàng ngã vật lên thi thể nàng rồi ngất lịm đi...
Trong cơn mê sảng, chàng nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của nàng trong phòng luyện múa, khi chàng đang thổi chính điệu kèn sẽ tiễn đưa nàng vĩnh biệt quãng đời con gái, chẳng ngờ vĩnh biệt luôn cuộc sống trần thế của nàng. Nàng uốn mình theo vũ điệu Apsara mê hồn mà vua luôn đòi hỏi ở người vũ nữ trong đêm hợp cẩn. Nàng múa mà nước mắt như mưa. Nàng yêu Sinuman lắm. Chàng không dám đáp lại ánh mắt nàng. Ngồi quanh chàng là đội nhạc cung đình, đang lim dim mắt, hòa nhịp theo tiếng kèn Saranai của chàng. Chàng sợ hơi thở mình đứt quãng, và điệu kèn thường ngày xiết bao lơi lả sẽ run lên, đứt phựt nửa chừng.
Ngay lúc nãy đây, khi đến đoạn nhạc mà lẽ ra nàng phải từ từ lột bỏ tấm sa mỏng để lộ khuôn ngực đầy như vầng trăng mười sáu đang phập phồng dưới những chuỗi ngọc thạch bóng nhẫy mồ hôi thì giọng kèn của Sinuman đã ré lên run rẩy như tiếng tru của chú sói non lạc bầy. Cantaya đau thắt ruột, nàng quả quyết vươn cánh tay, đấm ngược lên chiếc cằm chẻ đôi duyên dáng. Dòng máu tươi từ miệng nàng tức khắc phụt ra...
Sinuman tỉnh lại trên giàn hỏa, bên cạnh chàng là một dàn hỏa nữa đặt xác Cantaya. Tiếng cầu nguyện, tiếng rủa nguyền không ngớt đã đánh thức chàng. Đúng bảy trăm sáu mươi hai năm bốn tháng lẻ chín ngày nữa, đến kỳ nguyệt thực vào lúc nửa đêm, lũ gian phu dâm phụ này mới thoát khỏi địa ngục, mới được trở về cõi thế! Sinuman nằm im, tim đập liên hồi. Cantaya đã vì chàng mà chết, chàng lại sợ chết hay sao? Nhưng mà chàng ham sống quá, nếu được sống với nàng thì hạnh phúc dường bao! Chàng cố xoay đầu nhìn sang. Nàng nằm ngửa, bộ ngực trinh nữ kiêu hãnh vươn cao. Bộ ngực đẹp như trăng rằm mà nhà vua chưa hề được chạm vào khi nàng còn sống, đã lồ lộ trước mắt chàng trong góc phòng luyện múa chiều qua. Nàng đã van nài chàng giết đi sự trinh bạch của mình, đã cầm lấy tay chàng đặt lên bầu ngực mát lạnh như cẩm thạch, rơm rớm mồ hôi sau vũ điệu đớn đau. Nhưng chàng đã lắc đầu và sợ hãi bỏ đi!
Nếu biết trước kết cục thế này thì chàng đã chẳng từ chối nữa. Chàng sẽ ôm ghì lấy nàng, sẽ bế thốc nàng ra vườn cây sứ, đặt nàng lên tấm thảm hoa trắng thơm ngát và cùng nàng bay bổng lên không trung cao thăm thẳm với những vì sao lấp lánh trên kia. Bên dưới chàng, nàng sẽ oằn oại, mê đắm như đang múa trong điệu kèn thần diệu chứ không phải trong vũng máu bầm tím oan khiên!
Nhà vua hẳn đã biết mối tình bền bỉ của hai người, vẫn một mực bắt Cantaya phải hầu hạ ngài. Chỉ qua một đêm, nàng sẽ bị vứt bỏ trong quên lãng. Nàng chỉ cần cắn răng chịu đựng đêm nay. Từ ngày mai, nàng sẽ là của chàng. Tại sao nàng không chấp nhận số phận đó?
Nàng quyết liệt, son sắt quá nên cả chàng và nàng đều phải trả giá. Ôi! Cantaya, người yêu của ta!
Tiếng rên của chàng bỗng biến thành tiếng rú. Lửa bắt đầu lem lém trùm lên người chàng. Mùi da thịt cháy bốc lên khét lẹt. Chàng vặn vẹo trong đám dây trói chặt, xương cốt chàng gãy răng rắc. Các bắp cơ bị co rút dưới sức nóng hủy diệt, chàng và nàng quằn quại trong vũ điệu của thần chết, trong vầng lửa của chín tầng luyện ngục. Đám đông vũ nữ, Chiêm nương ôm ngực nôn thốc nôn tháo. Nhà vua dù đã dự khá nhiều lễ hỏa thiêu cũng cảm thấy kinh hoàng. Ngoài việc hỏa táng người chết như quốc lệ, hôm nay một thần dân khỏe mạnh, tài hoa cũng đang bị thiêu sống trước mắt ngài!
Là vị vua uy vũ, ngài có quyền được trả mối hận khi quân, nhưng còn hai sinh linh bất hạnh kia, biết trút vào đâu nỗi đau đớn tột cùng của những con mồi bị hiến tế cho sự tàn độc của quân vương?
. . . . . . . . .
Cantaya thở dài. Đã bảy trăm sáu mươi hai năm bốn tháng lẻ chín ngày nàng chờ đợi đến lúc lời nguyền kia được hóa giải. Và đêm nay nàng sẽ gặp lại chàng. Sinuman yêu dấu! Nàng không nén được nỗi hồi hộp. Thân thể kiều diễm xưa kia của nàng giờ chỉ còn là một vò tro bụi chôn ở ven thánh địa. Hệt như của chàng. Nhưng không giống những con ma Hời khác, đêm đêm được trở dậy đội mồ rong chơi, hồn vía của hai người phạm tội chết này bị lời nguyền nhốt chặt trong vò đất nung cùng nắm tro tàn. Chỉ có những giấc mộng đem họ đến với nhau. Suốt trong bảy trăm sáu mươi hai năm bốn tháng lẻ chín ngày ròng rã, Cantaya đều mơ gặp Sinuman. Đêm nay, giấc mộng của nàng sẽ thành sự thật. Nàng nhắm mắt mơ màng. Chờ đợi đến giờ khắc nút vò bật mở, nàng sẽ trở về cõi thế trong hình bóng của một người con gái chín mọng khát khao. Và sẽ dành cho Sinuman của nàng những giọt mật ái ân ngọt ngào. Những giọt mật trinh bạch đã ngây ngất lên men sau chừng ấy tháng ngày mong nhớ!
Tội nghiệp cho Cantaya, nàng đâu còn là con gái nữa! Khi hồn nàng vừa lìa khỏi xác, mơ mơ tỉnh tỉnh trên nóc lâu đài, thi thể nàng đã được mang đi rửa ráy, sạch những vết máu tươi. Trước khi khâm liệm, nhà vua đã dùng một cây gậy đầu tròn, mình bát giác, đế vuông bằng vàng - biểu tượng của Linga thiêng liêng - đâm vào Yoni của nàng để hoàn thành lễ cưới tượng trưng. Lễ cưới thực sự thì ngài không hề được thụ hưởng. Căm hận con mồi đã chạy thoát ngay trước mắt, ngài thúc tay quá mạnh và bàng hoàng thấy máu lại rỉ ra bên dưới mình nàng. Cảm thấy chóng mặt, ngài lảo đảo bỏ đi. Cantaya đã trở thành đàn bà - đồng trinh như thế. Linh hồn bé bỏng, ngây thơ của nàng cho đến nay vẫn không hề hay biết.
Nhưng Sinuman thì biết! Khi ngoái đầu nhìn sang, chàng đã thấy những vệt máu thấm ra vải liệm, chỉ phía dưới thi thể nàng. Chàng hiểu ra tất cả. Và nỗi ân hận vì sự do dự trước lời cầu xin của nàng càng làm chàng đau đớn khôn nguôi...
Cantaya không còn trinh tiết. Chàng có thể ước mơ một người con gái khác. Nhu nhược trong tình yêu nhưng lại khôn ngoan trong suy tính, từ lâu chàng đã không buộc mình chỉ nghĩ đến nàng. Thi thoảng chàng chợt nhớ đến Cantaya, nhưng lại oán giận nàng, cho rằng nàng là căn nguyên mọi bất hạnh của đời mình.
Trăng mười bốn vừa mọc lên, đỏ rực cả góc thánh địa thì Sinuman đã nhanh nhẹn chui ra khi nắp vò bật mở. Hồn chàng quyện với tro xương, lớn dần lên thành một thanh niên tráng kiện nhưng mình mẩy cứ mờ ảo như sương. Chàng mở to mắt nhìn vào đêm tối và thốt nhiên lạnh toát cả người: Trước mắt chàng không còn những đền đài, thành quách nguy nga nữa, chỉ sót lại vài ngọn tháp đơn độc, xiêu vẹo dưới ánh trăng! Ta đang ở đâu thế này? Chàng thầm hỏi. Nhưng đáp lại chàng chỉ có tiếng dế kêu rả rích trên thánh địa điêu tàn. Cỏ mọc rối cả bước chân. Chàng tiến lại gần một ngôi tháp và đưa tay chạm vào bức vách. Nhiều viên gạch được thợ xây người Chàm mài nhẵn cả sáu mặt, đặt áp vào nhau rồi tưới nước lên cho chúng tự dính chặt, đã được thay thế bằng những viên gạch xù xì, lởm khởm, được gắn kết bằng thứ gì đó xám xịt, thô ráp thật khó coi.
Đã hơn bảy trăm năm còn gì, chàng thở dài tự nhủ. Tất cả đã thành tro bụi. Có lẽ chỉ có ta và Cantaya còn lại trên đời. Ta sẽ đi tìm nàng, sẽ sống với nàng quãng thời gian mà nhà vua mắc nợ. Sẽ ân ái cùng nàng ngay trên di chỉ hoàng cung, cả trên thánh địa, và biết đâu ngay trên huyệt mộ của ngài! Sinuman sung sướng như vừa trả xong mối hận tình. Chàng lướt đi trên cỏ, tìm Cantaya.
Nàng vẫn mơ màng trong giấc ngủ. Nàng đã thức quá nhiều đêm trong mong chờ khắc khoải để đến đúng giờ phút trọng đại này, lại bằn bặt thiếp đi...
Sinuman tìm hoài đã mệt, chàng ngồi bệt xuống một thân Linga đồ sộ, sóng xoài đổ chắn lối đi. Lại căm hận nghĩ về cây Linga bằng vàng đã tước đi của nàng cuộc đời con gái, cho dù nàng đã chết! Chàng nghiến răng vùng đứng dậy, đá mạnh vào vật thờ, nhưng cú đá của chàng chỉ lướt qua rất nhẹ trên cột đá, chẳng để lại dấu vết gì. “Ta chỉ là một bóng ma Hời!”. Chàng đớn đau với nhận biết đầu tiên về bản thân từ khi trở lại trần gian. Chàng giận dữ lướt đi, nhanh như Vayu thần gió. Chẳng còn ai nữa thật sao? Ta sẽ lang thang đơn độc đến bao giờ?
Đáp lại chàng lần này không chỉ có tiếng kêu rả rích của loài dế si tình. Một đoàn thiếu nữ kiêu sa, trang phục cực kỳ lạ mắt, hiển hiện trước mắt chàng. Họ ưỡn ẹo đi lại dưới ánh đuốc gắn vào vách những ngọn tháp cổ xưa. Hai tay họ cầm nến, bưng vò như thiếu nữ Chàm. Nhưng với tà áo mỏng manh như sương khói, lồ lộ màu thịt da trắng muốt, họ không giống Chiêm nữ chút nào. Họ là ai? Và làm gì ở đây? Chàng lại gần hơn nữa và sửng sốt thấy cả một biển người đang hau háu, chòng chọc nhìn ngắm đám thiếu nữ ấy. Tai chàng thốt nhiên muốn vỡ ra vì tiếng nhạc kỳ quái nổi lên giậm dật, ồn ào như tiếng bò rống, lợn kêu.
Những nắp vò bật tung! Từng đàn ma Hời bị dựng dậy khỏi nơi yên nghỉ, lồng lộn giữa không trung.
Sinuman hoa mắt. Chàng thấy nhà vua cùng đoàn tùy tùng đang khua đao kiếm, đòi trật tự vãn hồi. Nhưng chàng chợt hiểu, họ chỉ có thể sát hại được chàng thôi, chứ chẳng thể làm gì biển người huyên náo nọ. Nếu không thì đã chẳng có những viên gạch lạc loài kia, chẳng có những búi rác ngập ngụa dưới chân chàng đây! Chàng nép vào bóng tối, nhìn ngắm đám thiếu nữ với thân hình uốn éo tựa loài rắn Naga khát tình và chợt ngọ nguậy trong thân thể chàng dấu vết Linga.
Chàng không đè nén ham muốn nữa, dù đó là vì Cantaya, người đã hy sinh cuộc sống cho chàng. Sinuman nào biết, ma lực của đam mê hưởng lạc đã hạ gục biết bao người, bằng xương bằng thịt hẳn hoi, có sá chi chàng - một làn gió mong manh từ cõi mơ hồ thổi đến! Sinuman lướt theo từng người trong đoàn thiếu nữ đang ra sức phô diễn những đường cong khêu gợi. Chàng thả cho thân thể mình áp sát, luồn sâu hết cô này đến cô khác và chợt nhận biết trong số họ nhiều cô không còn là trinh nữ!
Những bước đi của các cô đột nhiên tràn trề hứng khởi, đong đưa run rẩy trong niềm khoái cảm vô biên. Tiếng vỗ tay, hò reo vang như sấm. Chưa bao giờ Sinuman yêu đương mê cuồng đến vậy. Cơn phá phách điên rồ đã làm chàng kiệt sức. Thân thể chàng lập tức biến thành làn sương mỏng, và tan đi như khói, không để lại dấu vết.
Bên kia ngọn tháp, Cantaya tỉnh giấc. Nàng đau đớn cùng cực, chứng kiến từ đầu chí cuối cuộc hành lạc nhơ nhớp của Sinuman, người mà nàng tôn thờ như một thánh nhân. Nàng không thể gọi tên chàng, cứu chàng khỏi cuộc tự hủy diệt vì nàng chỉ là một bóng ma cụt lưỡi. Nàng cũng không dám đến gần chàng vì đã nhìn thấy nhà vua, sợ rằng một lần nữa mình lại gây tai vạ cho chàng. Nàng cúi đầu bỏ đi, bắt đầu kiếp ma Hời lang thang trên cõi thế.
Tan cuộc lễ, biển người náo nhiệt ra về. Cantaya bay theo các cô gái nọ, những kẻ đã vô tình ân ái với người yêu của nàng. Ngay trong đêm ấy, Cantaya bắt gặp họ ở trên giường với những người đàn ông khác. Nàng không trả thù cho nỗi đau cùng cực của mình, chỉ buồn bã ngắm nhìn những khuôn mặt méo xệch vì khiếp đảm của các quý ông khi người đẹp vừa khỏa thân, bụng dưới bỗng phình ngay lên như người đang có chửa!
Nửa đêm.
Yên tĩnh trở về trên thánh địa. Cantaya bay là là ngọn cỏ. Bỗng nàng chết lặng vì kinh hãi. Trên cao, vầng trăng mười bốn phút chốc đổi sang màu máu và bị nuốt đi bởi ác quỷ Rahu.
Nguyệt thực! Đêm tối rợn người che phủ lên miền cổ tháp. Cantaya quỳ xuống, nguyện cầu trong câm lặng...
Indra thần sấm sét bay vụt tới. Một tia lửa nhoáng lên xé rách bóng đêm, kèm theo tiếng nổ long trời. Ác quỷ Rahu rướn cổ nhả mặt trăng ra. Vầng ánh sáng lưỡi liềm xuất hiện, lớn dần lên như con mắt khép lim dim từ từ mở to kinh ngạc nhìn xuống dương gian.
Từ một làn sương mỏng mảnh, Cantaya phút chốc hóa thân thành một Chiêm nữ tuyệt trần. Thân hình kiều diễm của nàng được tưới đẫm ánh trăng, in bóng trên cỏ mượt. Cảm tạ vị thần Inđra dũng mãnh, nàng uốn lượn thân mình theo điệu Tanđava, điệu múa biểu thị cuộc lưu hành của vũ trụ cùng kiếp luân hồi của thế giới nhân gian.
Cảnh tượng thật huy hoàng!
Nhưng nguyệt thực có nghĩa gì đâu với những người đã chìm vào giấc ngủ? Cũng như cuộc hội ngộ của nàng và Sinuman có nghĩa gì đâu khi tình yêu đã không còn!
Dẫu sao thì Chiêm nữ Cantaya, hiện thân của sắc đẹp tuyệt mỹ và tình yêu cao cả, đã tái sinh. Đó là cuộc tái sinh kỳ diệu sau bảy trăm sáu mươi hai năm bốn tháng lẻ chín ngày khát khao mong đợi.
2005