I.
Chạy trốn những buổi chiều
khi bóng xế đổ xuống mái hiên những bàn tay nhàu nát
trà trộn trong bóng râm của tàn cây
chờ mặt trời xuống rồi ùa đến phủ chụp tôi bịt chặt tiếng thổn thức
bóng tối lừng lững chui ra từng lòng đất
bóp lấy những thân cây run rẩy
rồi trườn tấm thân đen đúa lên vạn vật
tôi thở và đi với bức mành đen phủ kín tròng mắt
mọi mệnh lệnh đều được thi hành bằng sự chuẩn xác của loài dơi bay trong cơn bão giữa rừng sâu
tiếp tục tiến tới trước dù chưa biết sẽ vùi xác ở đâu
II.
Không thể tránh né
Chạy trốn hàng đêm
nỗi cô đơn như bầy mối gặm nát từng giấc ngủ
những giấc mơ đã chết lần lượt quay về nhổ vào mặt tôi
cuộc hành hình không máu và nước mắt
nỗi đau khắc vào từng mạch ngang dọc
chờ đợi và khẩn cầu đòn tra tấn theo sau mặt trời mọc
III.
Tôi can đảm mà! Tôi sẽ làm được!
Tôi…
Chạy trốn buổi sớm mai
Lưỡi sáng sắc lạnh cứa nát tấm rèm che rạch sâu buốt giá giác quan còn mê muội
một ngày lại bắt đầu với những vết cắt cần được chắp nối
cố bịt lại những vết thương ri rỉ nhưng làm sao cứu vãn được thời gian vẫn tiếp tục chảy máu
mỗi ngày ứa ra nhiều thêm cho đến lúc cạn kiệt
nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu
IV.
Chạy trốn những buổi trưa
Trí tuệ nghiệt ngã như mặt trời cuồng nộ đốt trụi mọi nơi ẩn náu
Không thể phơi xác để bầy quạ rỉa dần trên bờ giậu
Tôi bám víu vào niềm tin phi lý là nỗi đau sẽ không còn nữa khi lớp da đã được thay thế bằng sẹo
trườn qua thứ hàng rào kẽm gai ghê rợn nhất con người tiếp tục dựng lên bằng tri giác sắc bén để nhốt nhau và tự nhốt mình.
V.
Buổi chiều lại trở về ném những bàn tay nhàu nát vào mặt tôi
tôi nuốt nỗi đau buốt giá trong câm lặng, nhẫn nại như kẻ luyện uống độc dược
tiếp tục cuộc trốn chạy và chờ phút nằm xuống
thời gian vấy máu đầy lên những bàn tay.
Adelaide 25/10/2005 & 12/1/2008