Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.194
123.209.639
 
Bây giờ có người làm thơ như thế
Nguyễn Đức Thiện

Người ta cứ huếnh lên với những con chữ, khiến nó cứ rối nùi lên và sau đó bảo nó là thơ, và còn bảo thơ như thế mới là thơ,

như thế mới là,

như thế mới,

như thế..

 

Người ta vo tròn những con chữ lại, hoặc căng nó ra, hoặc thắt cổ chữ như thắt cổ người rồi bảo thơ phải là như thế,

phải là như

phải là.

 

Người ta cưỡng hiếp những con chữ, không muốn thụ thai một đứa con trong trò cưỡng đoạt, nhưng vẫn cứ phải thụ tinh và đứa con cứ phải sinh ra, dù méo hay tròn, dù đui què mẻ sứt, rồi người ta bảo thơ là linh hồn của đấng tạo hóa,

là linh hồn của đấng tạo,

linh hồn của đấng,

linh hồn của,

linh hồn…

 

Người ta băm chém những con chữ, thành năm, thành bảy, thành mười, nát như tương, lổn nhổn như đá cuội, ném lung tung lên giấy, lên mạng, lên vũ trụ, sang cả những hành tinh trong tưởng tưởng, mặc kệ những nỗi đau, bỏ qua những nỗi buồn, chỉ biết đến khoái cảm của riêng mình, giống như vừa trút hết tinh dịch của một cuộc làm tình rồi bảo thơ phải bắt đầu tư cõi tâm linh sâu thẳm,

phải bắt đầu từ cõi tâm linh sâu,

bắt đầu từ cõi tâm linh,

bắt đầu từ cõi tâm,

bắt đầu từ cõi,

bắt đầu từ,

bắt đầu…

 

Rồi cũng có những cuộc đồng tình luyến ái để con chữ chẳng còn là giống đực hay giống cái, lúc thì ồm ồm, lúc thì oe oe, tò le, tí lét, hoắng nhặng sị, lại còn cái mùi khăn khẳn của đàn ông trộn với mùi thơm thơm, khen khét của kem sức mặt, son bôi môi và xà bông lưỡng tính và bảo với thiên hạ thơ phải sinh ra từ chốn đồng loài về với đồng loài, nhưng chẳng để biết ai đực, ai cái,

phải sinh ra từ chốn đồng loài, về với đồng loài, nhưng chẳng đế biết ai đực ai,

phải sinh ra từ chốn đồng loài, về với đồng loài, nhưng chẳng để ai biết ai đực,

phải sinh ra từ chốn đồng loài, nhưng chẳng để

ai biết ai…

 

Ha, ha, ha, thơ

Là một công nghệ huếnh lên, vo tròn, cưỡng hiếp, băn chém, và đồng tính luyến ái

Đáng thương thay chữ ơi, bay chỉ còn là công cụ

Đáng thương thay, thơ ơi.

Ta chẳng hiểu được bay, và nhất định, bay chẳng hiểu gì ta…

Khoái thật, sướng thật, mê ly thật

CÓ PHẢI THẾ KHÔNG

Nhưng quả là tôi dốt

Không biết làm thơ để mọi người chẳng thể hiểu gì…

Nguyễn Đức Thiện
Số lần đọc: 3767
Ngày đăng: 27.05.2008
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Em từ đâu đến - Huy Dung
Vô đề - Phạm Tấn Dũng
Bội ước - Minh Đan
Khoả thân - Vương Trung Nghĩa
Giải mã một điều bình thường - Nguyễn Đông Nhật
Huyết âm mẹ - Nguyễn Lương Vỵ
Sợi khói tình vương nhẹ trong tim - Linh Phương
Tình thiên thu - Hoàng Thị Thiều Anh
Điểm tâm - Trần Hữu Dũng
Mây trắng - Nguyễn Trọng Tạo
Cùng một tác giả
Không thể đùa (truyện ngắn)
Ban bè một thuở (truyện ngắn)
Tấm kiếng rạn nứt (truyện ngắn)
Hàng xóm (truyện ngắn)
Mẹ (thơ)
Kịch (truyện ngắn)
Bến cây ổi (truyện ngắn)
Lu Lu (truyện ngắn)
Gío (thơ)
Một khoảng xô bồ (truyện ngắn)
Ông lão bán chim (truyện ngắn)
Cái nợ đồng lần (truyện ngắn)
Giữa vòng vây (truyện ngắn)
Chuyện con ruồi (truyện ngắn)
Tiếng gõ cửa (truyện ngắn)
Đêm (thơ)
Bàn về Thơ (tiểu luận)
Mái tóc ngày xưa (truyện ngắn)
1111 (thơ)
Sông em (thơ)
Trăng cuối tháng (truyện ngắn)
Góc Rừng (truyện ngắn)