Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.189
123.212.592
 
Những que diêm
Trần Trung Sáng

Từ sáng sớm, toàn đơn vị đã lên xe chuyển về hậu cứ. Giờ  đây, lại đến phiên tôi. Tôi sẽ cùng những đồng đội còn lại ra đi trong chuyến xe cuối cùng.

 

Quanh tôi, mọi người vừa thu dọn đồ đạc, vừa cười nói xôn xao. Ai nấy có vẻ nóng lòng trở về đơn vị cũ. Họ phỏng đoán sẽ nghỉ đêm tại đâu, sẽ có mặt tại đơn vị vào giờ nào. Một người đã đi đến đầu làng mượn xuồng để trở về nơi xe đang đậu, cách mười lăm cây số. Số còn lại cứ nhớn nha, nhớn nhác, bước vào, bước ra ... Riêng tôi, lại thấy chân mình càng nặng trĩu. Tôi cứ mỏi mắt ngóng nhìn ra đường: Lin vẫn chưa về !

 

Đã hai ngày nay, Lin lên thị trấn C để lo thủ tục khoá học cán bộ y tế địa phương. Có thể cô sẽ còn ở lại nơi đó vài hôm. Cũng có thể cô sẽ trở về trong vài giờ nữa. Nhưng với tôi, điều quan trọng là, liệu trước lúc lên đường có còn gặp cô một lần nào để nói vài câu từ giã.

Tôi ngồi xuống, lấy bút ghi vội dòng chữ vào gói quà dành cho Lin và đặt lên bàn. Sáng nay, khi biết được lệnh chuyển quân, tôi đã đem chiếc kèn Amônica thu đổi tất cả các anh em chiến sĩ thuộc Quân khu 7. Đó là tất cả những gì tôi có thể làm được để dành cho Lin, hy vọng rằng cô sẽ được vui.

 

Tôi hiểu nhiều về Lin cũng bắt đầu từ những que diêm.

Hôm mới gặp Lin, cô gái đã làm tôi kinh ngạc, không phải vì cô nói tiếng Anh hoặc tiếng Pháp rất trôi chảy như người ta thường kể về các cô gái thành thị Campuchia. Cô lại nói tiếng Việt, một giọng Việt rất thoải mái, phóng khoáng của những người Nam Bộ thân quen.

- Anh đang làm gì dzậy ?

 

Đang ngồi sửa chiếc Zippô để châm thuốc, tôi ngước nhìn lên. Trước mắt tôi, cũng vẫn một mái tóc ngắn ngang cổ, cũng vẫn chiếc khăn vải choàng ngang vai, cũng vận bộ váy màu đen mộc mạc như mọi thiếu nữ Campuchia tôi thường gặp, nhưng giọng nói của cô gái làm tôi bất chợt  ngỡ ngàng. Tôi phân vân định tìm vài từ Campuchia mới học được để trả lời, Lin lại hỏi thêm:

- Anh vừa mới đến hả ?

- Vâng, vừa mới đến. Từ Môndulkiri.

- Ở đó dạo này ra sao, anh ?

- Vui lắm, nhân dân đã ổn định, sinh hoạt bình thường.

 

Tôi  dè dặt hỏi Lin:

- Cô nói tiếng Việt chắc thạo lắm nhỉ ?

- Em có bà dì ở Sađéc, trước kia thỉnh thoảng nghỉ hè em vẫn sang ở lại, nên cũng học được vài câu.

 

Tôi không tin cô gái chỉ nói được vài câu. Tuy nhiên, tôi cũng cố gắng hạn chế để cô khỏi phải diễn đạt những câu dài dòng. Tôi trở lại những câu hỏi ban đầu của cô.

- Tôi đang sửa cái bật lửa, cái Zippo ấy mà. Nó không chịu bắt lửa.

 

Vừa nói, tôi vừa đưa tay bật thành những tiếng "tách, tách". Những tia lửa xẹt ra, những ngọn tim vẫn không bắt được lửa. Tôi mở túi, định nhét chiếc Zippo và gói thuốc bên cạnh vào, Lin đã bảo:

- Anh chờ em một lát, em cho anh mượn ...

Khi Lin trở lại với chiếc hộp diêm trên tay, chính cô đã đánh diêm cho tôi châm thuốc. Tôi buộc miệng:

- Cô có diêm quẹt à ? lâu lắm tôi mới gặp loại này.

 

Lin thong thả ngồi xuống phiến đá bên cạnh. Cô nói:

- Em cũng vừa mới tìm thấy. Tưởng là chẳng còn gì, thế mà nó vẫn sót lại

Đôi mắt của Lin trở nên xa xăm:

- Hồi nhỏ em cũng thích dùng diêm quẹt để nhóm lửa. Ánh lửa trên que diêm thường gợi những hình ảnh diệu kỳ.

 

Sự mơ mộng của Lin, bất ngờ làm cho tôi e dè nghĩ đến những mất mát  lớn lao của những người dân Campuchia tôi hằng gặp. Biết đâu Lin lại chẳng nằm trong những trường hợp ấy.

Những ngày về sau, quan hệ nhiều hơn với người địa phương, tôi được biết: Lin là người sống sót duy nhất trong gia đình cô sau đợt khủng bố của Pônpốt - IêngXary. Điều đơn giản dẫn cả gia đình cô đến thảm cảnh này là vì cha mẹ, anh em cô là những người học thức, lại rành tiếng Việt. Chúng đã lùa tất cả những người loại đó về trại tập trung, rồi lần lượt chia thành từng nhóm nhỏ, đẩy xuống đáy giếng hoặc vùi dập vào các gốc cây ... Chẳng biết bằng một phép lạ nào, Lin đã trốn thoát được, ẩn nấp vào rừng sâu. Khi Campuchia hoàn toàn giải phóng, anh em dân phòng đã tìm được cô đưa về, và suốt một thời gian dài cô đã lảm nhảm mê man như một người mất trí.

Bây giờ, có thể Lin đã phần nào nguôi ngoai. Tuy nhiên, đôi lúc gặp Lin đánh diêm nhóm bếp là tôi lại nghe thấy cô say sưa sống với bao kỷ niệm. Dĩ nhiên, các câu chuyện của Lin vẫn thường xoay quanh một mái trường đâu đó trong xa xưa; về những nụ cười của đàn em nhỏ ngây thơ mà vĩnh viễn cô không còn gặp được ... Tôi đâm ra lo lắng cho Lin, nhất là khi những que diêm ngày một vơi đi, dù Lin cố ý xử dụng chắt chiu. Tôi vờ giấu mất chiếc Zippo để mượn kỳ được hộp diêm của cô. Tôi nói:

- Lin à, dù sao Lin cũng nên cố gắng quên đi những chuyện quá khứ, để nghĩ đến ngày mai . Chúng ta hãy làm lại từ đầu. Rồi Lin sẽ có lại tất cả.

- Làm lại những gì? và có được những gì hả anh ?

 

Tôi cắt nghĩa cho Lin biết, khắp nơi trên đất nước Campuchia đang từng bước đi vào ổn định. Mọi người đang cùng nhau góp sức hàn gắn những đổ nát, tàn phá do Pônpốt - IêngXary gây ra. Bên cạnh nhân dân Campuchia còn có bè bạn các nước anh em ...

 

Đôi mắt của Lin sáng lên rực rỡ:

- Vậy bây giờ Lin phải làm gì hả anh ?

 

Ít lâu sau, khi có khoá tuyển cán bộ y tế địa phương đầu tiên, Lin vội  vã ghi  tên đăng ký.

 

Ngày tiễn Lin lên thị trấn C để lo các thủ tục giấy tờ, khi đi bên Lin, vô tình lúc châm thuốc, tôi làm rơi hộp diêm xuống một rãnh nước. Lin chẳng nói lời nào, nhưng tôi nhận ra khuôn mặt cô đang cố giấu nỗi buồn. Lòng tôi đầy ray rứt, dù biết rằng giờ đây, Lin không cần đến những que diêm.

 

Tôi nói:

- Bao giờ Lin về, nhất định anh sẽ tìm được rất nhiều que diêm để dành cho Lin. Anh còn một câu chuyện rất hay về những que diêm. Rồi anh sẽ kể cho Lin ...

Thỉnh thoảng, những lúc rảnh rang, tôi vẫn có ý thêu dệt một câu chuyện nào đó để kể cho Lin nghe khi cô trở về. Chuyện ấy dứt khoát phải thật dài, dài và có thể làm cho Lin thích thú đến nỗi quên rằng nó đã làm cháy hết những que diêm trên trần gian, để thắp sáng những đêm thâu của chúng tôi.

 

Nhưng cuối cùng, tất cả vẫn còn trong mơ ước. Câu chuyện ấy tôi chẳng thể kể cùng Lin. Những que diêm nằm lăng lẽ trong gói giấy hẳn rằng đang lo không được cháy lên bao lời tâm sự. Buổi chiều, gió từ giòng sông lùa vào từng cơn mát lạnh. Tôi đang miên man với những ý nghĩ trong đầu, chợt có tiếng gọi hối hả ngoài cửa:

- Ê, đã mượn được xuồng rồi ! Dzọt gấp kẻo xe chờ !

 

Chẳng thể chần chờ, tôi vội vã cùng đồng đội quang ba lô theo tiếng người vừa gọi. Những em nhỏ bịn rịn lẽo đẽo theo chân . Bên các bờ rào, nhiều mẹ già đưa tay dụi mắt gọi với theo. Nhưng lúc này, dường như có tiếng kèn Acmônica đâu đó trỗi vang lên khiến  chúng tôi không nghe rõ được gì, cứ nối bước đi nhanh ...

 

Chiếc xuồng từ đầu làng xuôi dòng ngang qua xóm nhà, nơi chúng tôi trú quân. Trời đã xẩm tối. Từ giữa dòng sông Mêkông nhìn về phía bờ, lác đác bên mỗi sân nhà, có từng nhóm người đang đứng đưa tay vẫy theo.

 

Tôi không thể không gắn chặt mắt mình về phía sân nhà Lin. Nơi có vườn cây sum suê vươn rộng lên cao, nơi có phiến đá Lin đã ngồi trò chuyện cùng tôi trong buổi đầu tiên. Giờ đây, cái bờ đất xinh xắn ấy càng lúc càng lùi xa lại. Những bàn vẫn không ngừng vẫy theo chừng đang réo gọi. Liệu có bàn tay của Lin về kịp lúc hay không? Tôi cố hướng mắt nhìn thật kỹ, nhưng bong đêm mỗi lúc một phủ xuống dày thêm. Tôi thở dài,định quay lại cùng đồng đội tán chuyện vu vơ. Chợt, từ những bàn tay với theo đang mờ nhạt dần, một ánh lửa loé lên, nối tiếp, vụt hoài vào khoảng không ... Tôi hiểu ra: Lin đã về và đã nhận được những hộp diêm của tôi. Tôi chồm lên hét to:

- Lin ! Lin !

 

Đáp lại lời tôi, những ánh lửa vẫn đan hoài không nghỉ, tựa một khoảng trời sao. Hẳn rằng Lin chẳng dành lại cho mình một que diêm nào. Tôi muốn gào lên để Lin ngừng tay lại. Nhưng chiếc xuồng đã trôi xa lắm rồi.

 

Và Lin ơi ! Từ phía bờ bên kia, liệu em đã hiểu, những que diêm không thể nào biến ước mơ thành hiện thực như trong chuyện cổ tích; chỉ có niềm tin và nghị lực là điều chúng ta phải thắp sáng mãi trong trái tim mình để mang theo trên con đường đi đến tương lai ...

Trần Trung Sáng
Số lần đọc: 3300
Ngày đăng: 09.06.2008
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Ma xem hát - Trương Đạm Thủy
Quán bụi - Mang Viên Long
Con mèo ốm phố núi - Hồ Việt Khuê
Hiền Lương - Lê Vũ
Truyền kỳ - Nguyễn Đình Bổn
...có hình một nụ cười - Ninh Vũ
Lá bùa độc - Trương Đạm Thủy
Chơi vơi tình buồn - Quý Thể
Cuộc sống chìm - Vũ Thị Huyền Trang
Vôi trường úc(*) - Mang Viên Long
Cùng một tác giả
Những que diêm (truyện ngắn)
Trái tim con rồng đá (truyện ngắn)
Mát - xa (truyện ngắn)
Người vác chõng tre (truyện ngắn)
Đêm giáng sinh (truyện ngắn)
Đêm trắng phập phù (truyện ngắn)
Bầy ngựa bơ vơ (truyện ngắn)
Họp lớp (truyện ngắn)
Thơ xích lô (tạp văn)
Con gái (truyện ngắn)
Dì ghẻ (truyện ngắn)
Chú hề làng (truyện ngắn)
Ngày Cậu Cóc Ra Đi (truyện ngắn)
Chùa xưa (truyện ngắn)
Bản tin giờ thứ 25 (truyện ngắn)
Giã từ "mưa Huế" (nghệ thuật)
Chiếc nhẫn cưới (truyện ngắn)
Chuyện ngọ xưa (truyện ngắn)