Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.105
123.229.830
 
Đêm bãi gió
Trần Đại Nhật

Những cây bàng đã bị cắt bỏ để nới rộng thành con đường mới làm Dự có cảm giác hụt hẫng như khi nghe tin những người thân nào đó vừa ra đi, để lại sau lưng một khoảng trống. Anh yêu cái thành phố vừa non trẻ vừa già cỗi này như một thành viên sống trong gia đình có nhieàu thế hệ vây quanh.

 

Dự đã đi và sống nhiều ở các thành phố biển. Mỗi nơi đều mang dấu ấn của tính cách con người địa phương. Biển tạo nên người, với những dưỡng chất phong phú, nhiều hương vị. Người tạo cảnh quan cho biển, phả vào biển một cái hồn riêng. Nhưng không nơi đâu còn giữ được sự tĩnh lặng như trong thành phố biển này. Buổi trưa có thể nghe được tiếng chim hót trên vòm cây xanh, tiếng gió biển thở trên con đường đầy bóng lá, những làn hơi mát. Và đâu đó, ở cuối một góc vườn, mùi hương ngọc lan vương thoang thoảng.

 

Dự  yêu mùi hương ngọc lan từ thời mới lớn, sau khi anh đọc những trang truyện ngắn tuyệt vời viết về loài hoa này. Đó là một tình yêu thuộc về cảm thức, mãi sau này, Dự mới nhận ra văn chương đã giúp tâm hồn anh cảm thấu những nét đẹp còn ẩn cư trong cuộc sống.

 

Dự có một căn nhà rộng trên đồi cát ở gần trung tâm thành phố. Anh vào Nam một mình, ngụ cư nhà những người bạn cùng quê. Và dần dần, anh đã có một công việc ổn định, sang được một lô đất nhỏ, cất căn nhà rộng theo ý thích của mình. Nhiều người quen cũ mừng cho cuộc sống mới của Dự. Anh thầm nghĩ: “Chỉ cần một tấm lòng, mọi điều sẽ trở nên tốt đẹp”.

 

Dự làm thư ký cho một công ty nhỏ, bán các loại bếp gaz thông dụng. Anh cần mẫn và trung thực trong công việc của mình, cố gắng quan hệ tốt với những người chung quanh. Ngoài giờ làm việc, anh thích chạy xe trên con đường ven biển, dưới những vòm cây râm mát, hoặc mang theo một chiếc cần câu, chọn một ghềnh đá yên ắng nào đó để vừa câu vừa sắp xếp những dự định cho tương lai của mình. Những con cá câu được anh bỏ vào một cái giỏ tre ngâm trong nước biển, anh cột chặt cái giỏ bằng sợi dây dù để sóng khỏi đánh dập dềnh.

 

Đôi khi trên đường trở về nhà, Dự ghé một cái quán quen nào đó, nhờ chị chủ quán làm cho bát canh chua, hoặc rán dòn những con cá anh mang từ biển lên, rồi với một lon bia lạnh, anh ngồi nhâm nhi đến tối. Anh không có thói quen uống rượu với nhiều người, trừ khi công việc bắt buộc. Dự sợ mình lãng phí thời gian vào những chuyện không đâu.

 

Đêm đêm, Dự có thể trở về để ngồi trước trang giấy trắng. Anh đang viết một cuốn tiểu thuyết kể lại cuộc đời nhiều gian truân của thân phận những người con lai Hàn Quốc – thân phận của chính mình. Công việc đòi hỏi sự nhẫn nại và lòng trung thực. Có thể năm năm, mười năm. Có thể sẽ không bao giờ cuốn tiểu thuyết kết thúc. Mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm, những trang bản thảo dầy lên theo thời gian anh sẽ viết. Thời gian sẽ được chồng chất lên cao, lên cao và lên cao mãi. Chúng sẽ trở thành một gánh nặng trong tâm hồn anh. Ôi, quyển sách của mỗi đời người tựa như chồng lịch cũ!

 

Đời sống đều đều, bình thản của Dự, nếu có thể, đã là một hạnh phúc cho anh. Thành phố có những ngày nóng nung người. Căn nhà rông kín gió bỗng trở nên chật hẹp, nóng như một cái lò bánh mì. Người anh vã mồ hôi như tắm mỗi khi ở nhà. Ban đêm, Dự phải mang tấm vải nhựa ra trải trên bãi cát để nằm, sau khi đã cẩn thận khoá chiếc xe gắn máy đặt bên cạnh. Những đêm cúp điện, bãi biển chật kín người, nhiều gia đình nằm ngồi la liệt hóng gió.

 

Một xã hội lộ thiên thu nhỏ, với nhiều tầng lớp khác nhau, có vẻ bình thản trong cảnh màn trời chiếu đất. Người ta bàn tán uể oải về thời tiết, hạn hán và lũ lụt xảy ra ở đâu đó, về nạn cháy rừng và động đất… trong tiếng trẻ con khóc và người lớn dỗ dành, trong tiếng rao hàng của những đứa trẻ lang thang đi bán lạc nấu, ốc luộc và đá lạnh.

Dự gọi một cô gái trẻ đến mua một bịch lạc nấu. Anh cảm thấy cô đơn giữa đám đông người. Anh hỏi cô gái:

- Bán đắt hàng không?

 

Cô gái nhìn anh, giọng lí nhí:

Dạ, cũng đỡ. Sao đêm nào em cũng thấy anh xuống hóng gió có một mình?.

Dự không trả lời câu hỏi của cô gái, nhưng anh ngạc nhiên vì thấy cô ta quan tâm tới mình. Anh hỏi tiếp:

 

Dễ thương như em, sao không kiếm công việc ổn định mà làm, lại đi bán dạo?

Cô gái nhìn anh, cười buồn:

- Gia đình em ở ngoài Trung nghèo lắm. Em theo tụi bạn mới vào đây chừng tuần lễ, tụi bạn bày em làm đỡ việc này, vì mình đâu có vốn. Em là con lai Hàn, cũng không có giấy tờ gì…

- Vào đây, em ở đâu?

Giọng cô gái trầm xuống:

- Tụi em thuê chung một chỗ ở trong heûm số…, ban ngày đi bán dạo, đêm về sắp cá mè, đặt lưng xuống là ngủ như chết.

 

Dự cho cô gái một số tiền. Anh như nhìn thấy hình ảnh quá khứ của mình lẩn khuất quanh đây. Những ngày tha phương cầu thực, cái đói, cái no đã trở nên quan trọng hơn mọi cái khác trên đời. Dự nói:

- Tôi không giúp được gì nhiều cho em. Chỉ mong em có một cuộc sống tốt đẹp.

- Cảm ơn tấm lòng tốt của anh.

 

Những đêm sau đó, anh không gặp lại cô gái ấy. Có thể cô ta đã trở về quê hay kiếm được việc làm. Anh thầm mong, cũng như anh, những gã đàn ông khác, không làm xấu đi cuộc đời của các cô gái quê đã trôi dạt về thành phố vì một hoàn cảnh nào đó.

 

*

 

Công việc bề bộn với những lô hàng mới về làm Dự bù đầu vào sổ sách. Anh phải ở lại công ty làm thêm cho xong việc mới về.

 

Khi Dự dắt xe ra khỏi công ty thì đêm đã xuống, thành phố rực rỡ những ngọn đèn. Dự ghé vào một quán ăn quen, ăn uống qua quít rồi cho xe chạy về hướng biển. Anh cảm thấy cần bơi trên biển một lúc, ở chỗ bãi tắm an toàn mà anh thỉnh thoảng đến tắm đêm, cho cơ thể đỡ mệt mỏi vì phải ngồi lâu.

 

Đêm nay sóng lặng, mặt biển bàng bạc ánh trăng. Dự gửi xe, quần áo, mặc đồ tắm, anh lao xuống nước. Anh bơi ra xa một lúc rồi quay vào, bơi dọc ven bờ.

Dưới ánh đèn sáng từ bãi cát hắt ra, một cô gái lại gần Dự. Cô ta mặc áo tắm hai mảnh, bơi ngửa trên mặt sóng, thân hình chắc nịch, bộ ngực no tròn. Lúc tới gần, cô gái bơi đứng, đưa tay vuốt mặt, nói với Dự:

- Anh tắm một mình ban đêm, buồn lắm! Có cần em tắm chung cho vui không? Em đang tập luyện để dự thi bơi lội trong tỉnh sắp tới.

 

Gương mặt cô gái trắng trẻo và khá xinh với mái tóc ngắn. Dự cảm thấy mình đã gặp cô gái ở đâu đó, vì gương mặt trông quen quen. Anh vui vẻ, nói:

- Chúng ta bơi thi một vòng, nhé?

 

Cô gái sải tay đều đặn, lướt bên Dự như một con rái cá. Thân hình cô gái uyển chuyển dưới ánh trăng, như làm mặt biển sôi lên với những bọt sóng trắng.

Cả hai bơi chậm rãi vào bờ, cách xa chỗ Dự xuống tắm một quãng. Cô gái chạy lên bãi cát, nằm dài, thở dốc. Cô cười cười khi Dự đến ngồi bên cạnh:

- Anh bơi cừ thiệt! Nhưng em thấy lạnh rồi! Làm ơn cho mượn đôi môi của anh một lúc nhé!

Cô gái vít đầu anh xuống, vồ vập lên đôi môi đầy mùi nước biển mặn của Dự. Cả hai quấn lấy nhau bên làn sóng biển trắng xóa dội lên bờ.

 

*

 

Dự trở về ngôi nhà rông với cô gái dưới ánh trăng đêm. Anh đã chán ngấy đời sống độc thân và có ý định lập gia đình. Anh yêu thành phố này với niềm vui thích trước sự hào phóng của thiên nhiên và lòng trắc ẩn trước những mảnh đời cùng khổ.

 

Có thể Dự có một gia đình hạnh phúc, hoặc bất hạnh. Nhưng từ cái đêm gặp cô gái lai Hàn trẻ bán lạc dạo trên bãi gió, Dự mới nhận ra, không ai có thể sống mãi với nỗi cô đơn của chính mình. Dự có thể vun đắp một cuộc sống đầy đủ về vật chất, nhưng khi thiếu vắng một tình yêu trong lòng, anh không thể nào hoàn thành cuốn tiểu thuyết của cuộc đời anh cho ra hồn.


Dự vẫn biết văn chương là một khuynh hướng nghiêng về sự bất hạnh, nhưng với tấm lòng yêu thương anh vừa tìm thấy, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

 

Trước khi bước vào căn nhà  rông, cô gái nói với Dự:

- Cả đêm, năm mươi đô, nghe anh!

Trần Đại Nhật
Số lần đọc: 2014
Ngày đăng: 18.06.2008
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Người chị(1) - Mang Viên Long
Thầy giáo của cha con vua Mèo Vương Chí Shìn - Phùng Phương Quý
Thư Không Viết - Nguyễn Lê Hồng Hưng
Kế hoạch trốn chạy của một kẻ bị truy đuổi đến tận cùng thế giới - Lê Hoài Lương
Tha hương - Minh Thuỳ
Những que diêm - Trần Trung Sáng
Ma xem hát - Trương Đạm Thủy
Quán bụi - Mang Viên Long
Con mèo ốm phố núi - Hồ Việt Khuê
Hiền Lương - Lê Vũ
Cùng một tác giả
Bối cảnh (truyện ngắn)
Đêm bãi gió (truyện ngắn)
Sa mạc người (truyện ngắn)
Thời chiến (truyện ngắn)