(Tuyển thơ do Vũ Trọng Quang chọn, với nhận xét của nhà thơ Trần Tuấn Kiệt)
Ngoài thơ tự do sở trường của Đỗ Quí Toàn, anh còn sáng tác thơ lục bát. Tiếng thơ rất lạ, khi siêu thoát khi mãnh liệt như những đợt thác nước đổ ầm ầm lôi cuốn mọi sinh vật theo về biển cả, đó là điều khác biệt hơn những tâm hồn thơ tự do ở đây, nhứt là những hình ảnh mênh mang thăm thẳm và không gian rộng lớn gần với nguồn suy nghiệm siêu hình đồng tinh thần của R.Tagore. ( TTK )
Mặt trời nàng
Nàng ở phương đông nàng là mặt trời
Nàng im lặng và nàng ngự trị
Những cây cối vì nàng mà trổ lá xanh
Cầm thú vì nàng mà sinh nở
Anh vì nàng ngực đầy hơi thở
Nàng ở phương đông nàng là mặt trời
Mặt trời vỡ tràn trề bình rượu đỏ
Anh bơi tới giữa dòng sông vô tận đó
Mặt trời đã hiện đỏ và lòng ta, hỡi lòng ta tại
sao xao xuyến như men rạo rực của cuộc sống
Đêm đã xuống ngập và lòng ta, hỡi lòng ta tại sao
chưa bình yên
Mùa con nước đã dâng cao bát ngát và lòng ta,
hỡi lòng ta thèm phiêu lưu thèm trở lại
Đã biết bao lần mặt trời bay qua sa mạc
Đã biết bao lần bánh xe lăn qua không có dấu vết
Trong đám bụi đỏ phủ chân trời phẳng phiu đang
dần dần lặng xuống
Chàng trên môi em là mặt trời xoay
Những con chim biển bay trong những chiếc lồng
nắng ngời bọt trắng
Trong hơi thở chàng em ngập ngụa như cồn cát
non dưới cơn triều vĩ đại
Trên bàn tay chàng dòng sông trào cuốn tới sóng
mênh mông mang thân em làm phù sa đưa em đi
về thăm thẳm xa tới biên cương của sông và biển
tới biên cương của nước và trời biên cương của
ngân hà và vũ trụ
Em ban hạnh phúc như ánh sáng
ngập đầy cửa sổ
Khi em hiện lên trong tưởng tượng
Hãy ban thêm nước mắt
để xoa dịu khổ đau
và hoan lạc
Hãy tha thứ chàng nếu chàng vẫn yêu em
nếu chàng đã sống
hãy tha thứ nếu trời mưa mưa
Nếu mưa ngập không gian như biển lớn
Hãy im lặng như sao đêm
Thì thầm lời tình tự
Hãy bao la như sóng cả
Mùa nước lũ mênh mang
hãy phì nhiêu như trái đất nở nang
ban sự sống biết bao nhiêu mùa hoa cỏ.
Tự tình
Hãy yêu chàng như núi
Núi nào có biết gì
Núi nằm đó yên ngủ
Đã hàng muôn năm qua
Khi núi thức mùa xuân
Hãy yêu chàng như cỏ
Cỏ ngây ngất mọc đầy
Tràn bao quanh trái đất
Trên trái đất quay
Hãy yêu chàng như biển
Đất quay biển quay theo
Nhịp nhàng như luân vũ khúc
Muôn đời không thôi
Hãy yêu chàng cho thật lâu
Yêu chàng mãi mãi
Quanh năm suốt bốn mùa
Lấy mùa đông làm xương
Mùa xuân làm da thịt
Mùa thu làm mắt xanh tóc biếc
Mùa hạ làm máu chảy ấm tim
Hãy yêu chàng bằng thân thể đó
Hãy yêu thật nhiều vào
Yêu không đếm xuể
Từng phân vuông trên thân thể
Từng sợi máu dưới da
Hãy yêu chàng như màu xanh
Yêu chàng như màu đỏ
Như màu tím màu vàng
Trên da trời chói chang
Mặt trời mọc rồi lặn
Trời da vàng da đen
Yêu chàng như thế đó
Hãy yêu chàng như thế
Như thế như thế
Yêu chàng liên miên
Như chim chiu chít
Vì cành lá xanh
Hãy vì nắng sớm mai
Như thế như thế
Như biển dạt dào
Dâng theo ánh trăng
Em có thấy không
Em có thấy không
Trong những đêm rằm
Biển phồng bóng căng
Thôi hãy yêu chàng
Yêu không thể nói
Yêu quẩn yêu quanh
Yêu hoài yêu mãi
Không gian
Biển dang xa đón sông dồn
Núi nương tay lựa chiều sương xuống rừng
Mắt cao bỗng dịu vô cùng
Chân run níu lại – hãi hùng chờ nghe.
Buồn về
Rừng vừa trãi một lần mưa
Nắng riêu lũng khói vàng xoa dạn hồn
Người đi chim xuống chiều thuôn
Chim kêu bóng thấp sương dồn lung lung
Trời đưa mây tới hư không
Nằm nghe ngày xuống hoài mong buồn về.
Bên ngoài
Không gian đang đóng cửa ngoài
Nắng sa xuống núi mưa ngoài bến sông
Lòng sầu dớm chút sương trong
Trời yên lặng thế - gì mong giãi bày
Này thôi, đừng nhớ hôm nay
Ngồi, nghe bụi nhỏ rơi đầy ước mơ.
( Trích trong tập thơ Nàng và Tiếng Nói )