Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.197
123.208.808
 
Bảy bài thơ của Đinh Thị Như Thuý
Đinh Thị Như Thuý

đêm hoàn hảo trong nắng mai

 

chúng ta đã phải đi qua một chặng đường dài

                       mới đến được nơi đây ...

 

gió đã rền rĩ suốt đêm và suốt đêm tiếng va đập của lá cành đã không phút nào ngừng nghỉ khu vườn bất ổn ngoài kia và bóng tối đặc quánh trong căn phòng này

 

không biên giới không rào cản không xa lạ không dối lừa không ảo ảnh chúng ta chạm vào nhau từ những ngón tay ta lửa đã bắt đầu cuộc đi đưa chúng ta qua những giấc mơ bất định ngôn từ bất lực chúng ta nói bằng lặng im bằng cảm giác xáo động làn da bằng quấn quýt của tóc của môi bằng trộn lẫn hơi thở ngắn dài không kìm chế

 

là nắm bắt bóng trăng dưới mặt hồ là mệt mỏi tìm kiếm mình bên ngoài mình là hoài công trốn chạy như bao lần trốn chạy

say vùi mê đắm giấc mơ chồng lên giấc mơ rồi chồng lên giấc mơ

say vùi mê đắm chúng ta ngược xuôi bất chấp để thức nhận vỡ oà

 

làm ra thêm một đêm hoàn hảo trong nắng mai

 

Chỉ khuôn mặt đó

 

Không để tâm đến những lộ liễu phô bày

Chúng ta thường nhìn đằng sau khuôn mặt

 

Đôi khi đường viền của đôi môi

Nét cắt ngang mí mắt

Làn da

Không còn thuộc phạm trù đẹp xấu

 

Đôi khi chúng ta nhìn thấy

Cả nét vụng về

Cả đêm mỏi mệt

Cả dấu vết thời gian hằn nếp nhăn

Cả cố gắng giấu che tuyệt vọng

(Bởi nắm chắc phần thất bại

Trong cuộc chiến

Mà tất thảy chúng ta không thể đứng bên ngoài)

 

Có những đôi mắt long lanh hơn

Có những nụ cười rạng rỡ hơn

Có rất nhiều trẻ trung mềm mại

 

Có khuôn mặt làm nên quyền lực

Làm nên sự khống chế định đoạt

Ràng buộc một người với buồn vui một người khác

 

Không phải ai cũng gỡ được những thắt buộc

 

Còn gì hay không còn gì

Hay tất thảy giống nhau trong thế giới câm lặng

Nơi con người lang thang cùng mây xám quấn ngang thân

 

Chỉ những dằn vặt mỗi đêm

Càng tỏ bày càng bế tắc

Như thể đã bơi trong những biển khác nhau

 

Chết từng ngón tay từng sợi tóc từng tế bào

Loay hoay mãi trong nhỏ hẹp mình

Như thể không còn đôi mắt sáng

 

Chưa bao giờ khao khát thế những cánh đồng

Con đường chảy trôi ngọn gió

Tiếng reo của người không quen

 

Cầu sông Hàn, 2005...

 

Trong mơ, tôi thấy mình đứng giữa một căn phòng ám khói, quanh tôi tất cả tan hoang ảm đạm, tất cả vỡ nát móp méo đen điu. Tỉnh giấc chợt thấy lạnh run. Có phải tôi vừa nhìn thấy tâm hồn mình?

 

1.

 

Giờ là lúc sương mù buông xuống dòng sông

đã thực đêm

thành phố thở hơi dài

hàng nhạc ngựa đường Bạch Đằng nhất loạt rung chuông

tiếng rung reng xanh màu lá

Giờ là lúc những ngọn đèn thu mình

ánh vàng mệt lả

bồn chồn

chờ

những con tàu vào cảng

 

Hai giờ ba mươi phút

sự dịch chuyển bắt đầu

có gì lạ lùng khi chỉ thấy con đường

chầm chậm

kéo dài vết nứt

không một tiếng động

Ở nơi trước đó là sự vẹn nguyên

giờ mở ra một khoảng không tun hút

một khoảng không hẫng hụt

sóng nước

cuộn xoáy ầm ào

 

2.

 

Giờ là lúc những con người đứng trên cầu gào rú

 

Họ thán phục đoạn gãy nứt tạm thời

Họ tưởng tượng vực thẳm

Họ thêu dệt về sự chia lìa

Có chút chi như niềm vui

Có chút chi như niềm tuyệt vọng

 

3.

 

Hai nhịp quay của cây cầu dài giờ yên ổn gác trên hai gối đỡ

yên ổn ngủ một giấc ngắn trong sự cắt rời

để ngày mai lại vẹn nguyên con đường

lại chằng chịt bao vết xe bện chặt nhau như vết trói

 

Không phải trong giấc mơ, không phải như cây cầu, mỗi ngày sự vô cảm dối trá tráo trở phản trắc lừa mị... lại mở ra trong chúng ta những khoảng trống. Những khoảng trống vô hình thầm lặng chồng chất lên nhau tạo thành vực thẳm. Chia lìa đổ vỡ cách xa. Dẫu đã có thật nhiều níu kéo hàn gắn, nhưng không sao làm được nữa rồi, không làm sao trở về ngày nguyên vẹn cũ.

 

-------------------------

* Cầu sông Hàn: Cây cầu dây văng bắc ngang sông Hàn, ở vị trí trước kia là một bến phà. Mỗi đêm, vào lúc 2h30’ nhịp giữa của cầu sẽ quay một góc 90◦ tạo thành hai lối đi dưới sông, để những con tàu ra vào cảng Đà Nẵng. Rạng sáng cầu sẽ được quay lại vị trí cũ.

 

Krông pắc, tháng mười một ngày mười ba...

 

Thị trấn ướt át đang chìm dưới bầu trời màu chì nặng trĩu khó tìm đâu ra một nơi nhiều rác rến hơn nơi này buổi sáng tinh mơ với khí trời tinh khiết se lạnh chợt mâu thuẫn đến hài hước với các vũng nước bẩn nhóp nhép dưới chân người đi đi chỉ là đi thôi là lang thang tìm một cái gì không rõ rệt tìm để mà tìm thôi để mà nuôi hy vọng rồi sẽ có điều gì đó kỳ diệu xảy ra (dĩ nhiên sẽ chẳng có gì xảy ra đâu) ví như một hồ nước xanh ngắt với đôi ba cánh chim xám bạc ví như một rừng thông những cành non ngây thơ đang mùa dâng nến ví như một thảm cỏ ví như một bụi hồng (sao không dưng mà nhớ quá vườn hồng ngày xưa trong ngôi nhà cũ giờ bóng mát của cây nhãn đã bao trùm để hoa lá hết rồi gai nhọn về đâu) ồ trí tưởng tượng nghèo nàn chỉ mơ đến từng đó thôi đã thấy ngây ngất hết cả rồi

 

Hôm qua trả bài viết số hai học sinh tiu nghỉu vì điểm số quá thấp cô giáo ngượng nghịu phân trần đại khái là cô không thể dối lừa các em bằng những con điểm không thực chất đại khái là chúng ta phải đối diện với sự thật rằng chúng ta đã không đáp ứng được những yêu cầu kiến thức mà chương trình đặt ra học sinh ngậm ngùi (lớp mười hai mà đã biết yêu hết rồi nên biết ngậm ngùi là điều tất nhiên) cô cũng ngậm ngùi (cô đã già quá rồi đâu phải lần đầu tiên cô nếm trải thất bại nếm trải những cay đắng của những ước mơ không thành) nhưng rồi cô tự hỏi có đúng vậy không có ý nghĩa thật sự gì không trong những rao giảng của cô trong những tác phẩm hằng ngày cô và trò đi qua khi ngoài kia trời đẹp đôi khi đến ngộp thở đẹp đến nỗi người ta không muốn gì hơn là được hít thở được nói cười được bày tỏ những quan tâm đến nhau một cách chân thành không giả trá không nịnh nọt không gò bó không từ chối không nguỵ trang

 

Hoài nghi hoài nghi đáng sợ nhất là hoài nghi đáng sợ nhất là không xác định được phương hướng đáng sợ nhất là không biết nên làm hay không nên làm nên đi hay không nên đi nên gọi hay không nên gọi đôi khi ta lẩn thẩn đếm đi đếm lại đếm tất cả những gì có thể đếm được số dòng trong đoạn văn số câu trong bài thơ số viên gạch trang trí trong bức vách quán café quen số bông hoa trong bình chỉ để nhờ con số chẵn lẻ quyết định giùm ta nên không nên không nên đi không đi không đi gọi không gọi không gọi rồi thấy mình ngốc nghếch thấy mình thừa thãi thấy mình chán mình rồi như mọi khi thấy mệt mỏi rũ người rồi như mọi khi lại muốn thu mình vào một nơi nào đó để khóc (vẫn còn lãng mạn quá) muốn ngủ luôn một giấc dài để không bao giờ dậy nữa (cũng có sợ hãi nếu điều này thật sự xảy ra) ngột ngạt thay u uất thay

 

Thị trấn đang ướt át lầy lội dưới những cơn mưa bão chồng lên bão lũ chồng lên lũ dưới kia đồng bằng miền trung đang gồng mình trong nước lụt đói và lạnh và mệt mỏi (thật sự) và thiếu thốn đủ thứ và rũ rượi nghĩ về ngày mai trắng tay kiệt sức (liệu có làm lại được từ đầu) lại mì tôm dầu hoả nước uống (có phải con người chỉ cần có thế) không dám nhìn vào những khuôn mặt tuyệt vọng thất thần trên màn hình trong bản tin thời sự vì sợ ứa nước mắt (biểu hiện của thái độ yếu hèn) không dưng da diết nhớ nhà (lại uỷ mị) nhớ mẹ và bà bà đã nói người chết họ chỉ biết họ chết khi thấm lạnh bởi cơn mưa đầu tiên giờ bà đã nằm trong đất dưới ti tỉ giọt nước nhọn buốt kia những ấm êm đang rời xa bà từng chút một tin tức online cho biết có bao đứa trẻ sinh ra trong lũ cũng đang tím tái dưới mưa (nhiều bà mẹ dự định ghi nhớ mãi nỗi hạnh phúc cơ cực này bằng cách sẽ đặt tên cho con là lũ)

 

Đi đã hết một vòng thị trấn chợt xoè hai bàn tay trước mặt như đang tìm kiếm gì hình như những đường chỉ tay đang từng ngày từng thay đổi hình như kim phút đồng hồ đang dịch chuyển đến số sáu để đuổi kịp kim giờ hình như mọi chuyển động đang gấp rút cho kịp một điều gì đó thoáng thấy bóng một người vụt qua áo mưa che kín mặt chỉ ánh mắt nhấp nháy như chào ồ chỉ còn hơn ba mươi phút nữa là đến giờ rao giảng sáng nay về một tác phẩm văn học có giá trị lớn phê phán một nhà văn to béo thích nuôi chó dữ thích ngủ màn tuyn thích đắp chăn bông nước hoa thơm thoang thoảng thích đọc tiểu thuyết tàu trước khi đi ngủ thích ăn mía ướp hoa bưởi vừa ngọt vừa thơm

 

và được mùa lễ hội

 

uể oải chảy trôi lười nhác chảy trôi đờ đẫn chảy trôi giữa thời khắc lạnh lẽo của buổi sáng (không sương mù không nắng vàng không gió nhẹ) ngồi cúi đầu cằm chạm ngực đôi mắt nhắm khít nhìn lơ mơ vào mình thấy ngày hôm qua đi qua bằng giả lả nói cười giả lả nâng ly giả lả bắt tay giả lả chúc mừng giả lả ghi nhận (cơ mặt căng cứng bởi cái nhếch môi méo xệch lòng nôn nao buồn rười rượi buồn)

 

những hoa hồng hoa ly hoa cát tường hoa thạch thảo những hoa có tên (đã biết) những hoa không tên (có thể vì chưa biết) những sắc màu tươi tắn dịu nhẹ những hương thơm nồng nã khiết thanh những gợi nhớ những lãng quên những vô tư vây bọc con người dâng hiến cho người tận cùng khánh kiệt cho người không toan tính (tội nghiệp quá) không được thua (giờ hoa cũng được người bán trang điểm bằng nơ cài giấy gói bằng bột kim tuyến lấp lánh trông cứ như khuôn mặt của các cô gái lấp ló sau cánh gà trong một đêm diễn nghiệp dư ở nhà văn hoá nhân kỷ niệm một ngày truyền thống trong nhiều ngày truyền thống cần nhắc nhớ của thị trấn nhỏ xinh này)

 

tóc màu và váy áo và âm thanh ồn ã và ám ảnh bủa vây thật mỉa mai tự mình giam hãm mình tự mình đánh mất mình rồi thét gào đòi giải thoát rồi than thở vì tẻ nhạt lời rủa nguyền bao giờ cũng bật ra khi vắng mặt người nghe tiếng khóc tiếng cười bao giờ cũng âm vang cùng tiếng thở dài não nuột (sao con người cứ phải giấu che nhiều điều đến thế)

 

nhắm khít mắt nhắm khít đang mùa cồng chiêng âm u đang đến đang đi người gần người xa (tấp nập) đang sân khấu treo tán long não cổ thụ (hàng mấy trăm năm) rừng lùi xa huyền bí lùi xa linh thiêng dường như khuất lấp có thể nào đêm nay vin nhờ bóng tối vin nhờ thanh âm vin nhờ trầm bổng vang ngân gọi ngày gọi người gọi rừng (đèo cao dốc sâu một đoạn đường thôi cũng đủ xa cách chân người)

 

(có gì để hoang mang) những festival những đình đám lễ lạt hội hè những phao cứu sinh theo ngày tới tấp

 

Café sớm mai

 

Muồng bò cạp đã thôi thả hoa vàng

Tháng tư đã hết

Giờ là mùa của lộc vừng dịu dàng sắc đỏ

Nhưng tháng bảy rồi sẽ qua

 

Góc quán quen em ngồi mỗi sớm mai

Chiếc ghế gỗ thông không còn tươi màu gỗ mới

Mắt em nheo cười

 

Mùa mưa này điện mất liên miên

Bài hát kiếp nào có yêu nhau bị băm vằm từng đoạn

Em ngồi nhắn tin bằng ngón cái bàn tay phải

Thấy một màu sương khác

Thả xuống tách café

 

Chỉ có rầy rà không thôi

Bao giờ người bán vé số

Cũng nhiều hơn khách uống café

 

(Cũng như người ăn xin ngoài chợ

Trẻ em lang thang trong phố)

 

Mùa mưa này điện mất liên miên

Bài hát kiếp nào có yêu nhau bị băm vằm từng đoạn

Em ngồi nhắn tin bằng ngón cái bàn tay phải

Thấy một ngọn gió khác

Thả xuống tách café 

 

Quán sớm mai

Bao giờ bao giờ

Thả xuống em

Một đời sống khác

Đinh Thị Như Thuý
Số lần đọc: 2862
Ngày đăng: 06.08.2008
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Nghệ thuật - Phạm Tấn Dũng
Chuyện đời thường - Vương Trung Nghĩa
Em đồng bóng - Vĩnh Phúc
Niệm khúc vô thường - Võ Công Liêm
Nhớ ruộng - Nguyễn Lãm Thắng
về Cần Thơ thăm bạn - Khaly Chàm
Ký sự đêm - Đỗ Thượng Thế
Đợi một mùa sau - Phan Vũ
vọng ngàn khơi - Nguyễn Sư Giao
Kí ức mùa thu - Nông Tử Lệnh Anh
Cùng một tác giả
Người thóat mộng (truyện ngắn)
Đất (thơ)
Chị và em (truyện ngắn)
Mười năm (tuyển thơ)