Nàng thức dậy giữa đêm vì một tiếng động khe khẽ dưới tầng 1. Trộm chăng, không thể nào. Ngôi biệt thự tuy rộng rãi và biệt lập với xung quanh, nhưng theo nàng, rất an toàn. Bởi lẽ chồng nàng nuôi hai con chó bẹc giê khá lớn, và chúng được huấn luyện để không ăn những gói thức ăn ở bên ngoài ném vào, thường là những gói thức ăn trộn bả để vô hiệu hoá những con chó dữ. Chồng nàng đã đi công tác vắng, còn đứa con hai tuổi của nàng đang ngủ rất say . Bà giúp việc đã ngủ từ lâu. Nàng mở cửa phòng và đi xuống. Tiếng động vẫn phát ra ở nơi nào đó quanh đây. Nàng bật đèn. Cả gian phòng khách dưới tầng 1 sáng như ban ngày. Tiếng động ngưng bặt, rồi lại vang lên đều đặn như thách thức. Định thần nghe kĩ lại, nàng chợt lạnh người. Nó giống hệt những tiếng đẽo đục gỗ, thứ âm thanh trước đây nàng ghét cay ghét đắng. Nhưng nàng đã chắc mẩm rằng nàng sẽ không bao giờ phải nghe thấy những âm thanh ấy nữa, vì đứa con riêng của chồng nàng, thằng bé thường xuyên tỉ mẩn với những mẩu gỗ, đã chết từ đúng năm mươi ngày trước.
Vốn là người bản tính cứng cỏi, nàng quả quyết bước xuống. Lần này thì nàng phát hiện ra, tiếng động bắt nguồn từ căn phòng chứa đồ cũ, trước đây là phòng đứa con trai riêng của chồng nàng hay ngồi trong đó. Nàng run rẩy mở cửa, không có gì trong đó cả. Tiếng động cũng ngừng bặt. Có lẽ là ảo giác, chắc chắn thế, không thể là ma được. Mà rút cục, nếu ma có tồn tại, thì nó cũng sẽ phải chịu khuất phục trước con người, nhất là người như nàng, trước đến nay vốn không biết sợ là gì. Nàng chỉ tin vào những thứ hữu hình.
Đêm đó nàng ngủ chập chờn. Gần sáng, nàng thấy tiếng cửa kẹt mở, rồi nàng thấy đứa con riêng của chồng đang bước vào, bàn tay cầm một khúc gỗ, như đang chuẩn bị đục đẽo nó. Nó tiến đến bên giường nàng, cặp mắt gườm gườm hung dữ. Rồi nó giơ khúc gỗ lên trước mặt nàng, như thể muốn giết nàng. Nàng những muốn vùng chạy, nhưng có cái gì đó vô hình như dán chặt lấy lưng nàng với chiếc giường.. Khúc gỗ đã giáng xuống, nàng hét lên…
Sáng đến công ty, ai cũng ngạc nhiên trước gương mặt phờ phạc và đôi mắt thâm quầng của nàng. Họ vốn quý mến và nể trọng nàng. Tuy là vợ sếp, lại giỏi giang, nhưng nàng luôn giữ thái độ chan hoà đúng mực với tất cả mọi người. Họ khuyên nàng nên nghỉ ngơi và không nên làm việc quá sức. Nàng gượng cười và vào phòng làm việc. Mở máy tính, nàng cố quên về sự việc quái dị đêm qua, nhưng nó cứ quẩn quanh trong óc nàng. Đến khi nàng tưởng như đã quên hẳn được nó rồi, thì đột nhiên hình ảnh đứa con chồng lại hiện ra, choán hết tâm trí nàng. Khi thì nó ngồi lầm lì đục gỗ, lúc lại là đôi mắt to khác thường của nó đang nhìn nàng, như giận dữ , như oán hận.
Đêm hôm ấy , nàng đi ngủ sớm. Cơn buồn ngủ được hỗ trợ bằng một chút rượu và vài viên thuốc an thần đến một cách dễ dàng. Nhưng đến gần sáng, những tiếng đục đẽo lại vang lên, đều đặn, nhịp nhàng, tựa hồ như không có thế lực nào ngăn cản nổi.
Nàng run rẩy ngồi dậy, và lại bật đèn, chầm chậm đi xuống cầu thang. Tiếng động, tất nhiên, vẫn phát ra từ căn phòng nhỏ ấy, như thể đứa con chồng vẫn chưa từng chết , và nếu nàng mở cửa , thằng bé sẽ dừng tay quay ra nhìn nàng, như trước đây nó vẫn nhìn, bằng đôi mắt gườm gườm to đáng sợ.
*
Căn biệt thự Hoàng mới chuyển tới đẹp và bề thế. Tuy ở gần trung tâm thành phố nhưng nó biệt lập với cái không gian ồn ã bên ngoài. Một vườn cây bao bọc xung quanh ngôi nhà bốn tầng to và rộng, tạo cho nó dáng vẻ mơ màng cổ kính. Lần đầu tiên theo Hoàng tới đây, Phương đã phải thốt lên trầm trồ: “ Đẹp quá anh ơi!”
Hoàng ôm Phương vào lòng mãn nguyện. Phương xinh đẹp duyên dáng, là thư kí của anh. Phương vừa tròn 25, kém Hoàng đúng 15 tuổi. Tuy nhiên trông họ vẫn rất xứng đôi, vì Hoàng đang 40, đúng thời kì phong độ nhất. Công ty mà Hoàng làm tổng giám đốc đang rất ăn nên làm ra. Phương vào công ty của Hoàng làm được một năm thì họ cưới nhau.
Ai cũng bảo Hoàng may mắn, cưới được người vợ xinh đẹp trẻ trung , lại chấp nhận cả đứa con trai riêng mười tuổi của Hoàng với người vợ trước. Nhưng có người lại bảo Phương chấp nhận như vậy vì cơ ngơi quá ư đồ sộ của Hoàng. Mặc kệ những lời bàn ra tán vào, những tán đồng phản đối, đám cưới của họ vẫn diễn ra đình đám tại một khách sạn sang trọng bậc nhất Hà Nội.
Tuy giàu có nhưng cuộc sống của Hoàng không hoàn hảo. Vợ anh mất trong một tai nạn giao thông, đứa con trai sau một thời gian dài trầm cảm vì cái chết của mẹ thì tâm tính bắt đầu thay đổi. Nó trở nên lầm lì ít nói, và luôn có thái độ thù địch với những người phụ nữ mà Hoàng dẫn về nhà. Phương cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Mỗi khi nhìn thấy Phương, mắt thằng bé trợn trừng gườm gườm nhìn nàng. Phương cố lại gần nó, cười với nó thì nó lùi lại và đáp trả nàng bằng ánh mắt căm ghét. Thấy những cố gắng của mình vô hiệu, Phương dần không quan tâm đến nó. Cả ngày, ngoài giờ học, thằng bé thường ngồi hàng giờ trong căn phòng chứa những thứ đồ cũ dưới tầng 1, say mê đục đẽo những khúc gỗ mà Phương không biết nó kiếm được ở đâu. Nàng bắt đầu ác cảm với thằng bé, và khó chịu với nó, như chính nó khó chịu với sự xuất hiện của nàng.
Hoàng, mặc dù khổ tâm vì sự đối nghịch giữa hai người mà anh rất mực yêu thương, nhưng những chuyến công tác, những thương vụ làm ăn liên miên khiến anh nhiều khi quên bẵng.
Phương mang bầu, rồi đứa con chung giữa họ ra đời, một thằng bé khôi ngô xinh xắn, như một thiên thần nhỏ. Hoàng hạnh phúc vô cùng. Phần lớn thời gian anh và Phương dành cho thiên thần bé nhỏ, họ gần như quên mất Hoàng còn có một đứa con riêng, và ngày ngày thằng bé ấy vẫn nhìn cái gia đình hạnh phúc ba người mà nó không được dự phần ấy với vẻ căm hận oán ghét.
Cho đến một ngày nọ, khi Phương đang mua đồ ở siêu thị gần nhà, chợt ruột gan nàng nóng như lửa đốt. Nàng vội vã về nhà. Bà giúp việc vừa xin về quê mười ngày. Ở nhà lúc này chỉ còn đứa con chồng và thiên thần sơ sinh của nàng. Nàng bước vào nhà và nghe thấy tiếng khóc của đứa con yêu. Chạy lên phòng con, nàng sững người khi thấy đứa con chồng đang dùng một cái chăn mỏng chùm lên mặt đứa trẻ, gương mặt bình thản đến lạnh lùng. Nàng lao tới, đẩy nó ra và rít lên: “ Cút ngay, tao cấm mày bước chân vào đây!” Thằng bé giương đôi mắt to căm hận nhìn nàng, như thể lúc này người bị hại mới chính là nó, rồi nó đi ra. Nàng đóng sầm cửa lại, quay ra nựng con, thì thầm với đứa con bé bỏng: “ Nó sẽ không bao giờ còn đụng được tới con nữa đâu, mẹ hứa đấy!”
*
Hoàng bật cười khi một sáng nọ, Phương gọi điện thoại cho anh, giọng lo lắng: “ Hình như nhà mình có ma anh ạ.”
Anh trấn an vợ: “Anh không nghĩ là phu nhân giám đốc lại sợ ma đâu. Thế con ma nó làm gì em nào?”
Giọng Phương ở đầu dây bên kia hoảng loạn thấy rõ: “ Em không sao cả, nhưng thằng Long ( tên đứa con riêng) thì thấy. Mấy hôm liền, nó có vẻ hoảng loạn, cứ đến nửa đêm thì bắt đầu la hét. Em hỏi, nó không nói, vì nó có bao giờ nói chuyện với em đâu. Em mời bác sĩ tâm thần đến nói chuyện với nó, ông âý nói, nó kể với ông ấy rằng mấy đêm nay nó hay thấy một bóng ma xuất hiện. Mà lạ lắm anh ạ, mỗi khi gặp nó , bóng ma lại nghiến răng ken két, nghe ghê rợn lắm.”
Hoàng rùng mình, không thể có chuyện hoang đường đó được. Nhưng nghe giọng Phương như vậy, anh biết cô không nói đùa. Hoàng thu xếp về ngay chiều hôm ấy. Anh bấm chuông, Phương ra đón anh từ cửa, nét mặt cô xanh xao: “ Tội nghiệp thằng Long quá. Nó bỏ ăn mấy hôm nay rồi, anh khuyên con ăn chút gì đi.” Anh bước vào nhà, và thấy dọc cầu thang là mấy lá bùa trừ tà. Phòng của Long cũng có. Phương ngượng nghịu: “ Em không phải người mê tín, nhưng làm thế này cho yên tâm anh ạ. Em cũng trấn an con, bảo nó đừng sợ. Nhưng, thực ra em cũng lo cho con lắm. Chưa bao giờ nó như thế này cả”. Nước mắt Phương trào ra. Hoàng cầm lấy bàn tay vợ, và thấy trong lòng mình có chút hối hận. Thế mà trước đây, đã có lúc anh hiểu lầm nàng, cho rằng nàng lạnh nhạt và ghét bỏ đứa con riêng của mình.
Những ngày Hoàng ở nhà là những ngày Long dần dần bình phục. Và Hoàng bắt đầu thấy yên tâm phần nào. Anh cho rằng có lẽ những gì Long thấy chỉ là ảo giác. Đã đến lúc anh lại sắp phải đi công tác nước ngoài. Anh vào phòng Long, ôm lấy con: “ Nào con trai, phải cứng rắn lên, trưởng thành đến nơi rồi mà còn sợ ma mãnh vớ vẩn. Ảo giác thôi con ạ. “
Thằng bé không nói, chỉ nhìn bố trân trân. Trong mắt nó, Hoàng đọc được nỗi cô đơn và sợ hãi vô bờ bến. Mãi sau, nó mới nói: “ Bố về sớm với con nhé.”
Cổ họng Hoàng chợt nghẹn lại, anh gật đầu, ôm lấy con lần nữa, rồi vội vã đi ra. Hoàng không biết rằng đó là lần cuối cùng anh được ở bên đứa con trai tội nghiệp.
Ba tuần sau, khi đang ở Hàn Quốc, Hoàng nghe được tin dữ: Long đã chết. Bác sĩ bảo khi khám xét, Long chết trong trạng thái hoảng loạn tột cùng. Chân tay co quắp, và gương mặt biến dạng méo xệch.
Lễ tang của Long đầy vòng hoa trắng, ai cũng xót thương cho thằng bé, nhất là Phương, cô gần như khóc lả đi. Cô luôn tự trách mình không biết làm gì để cứu Long. Ngay sau hôm Hoàng đi, Long lại rơi vào trạng thái hoảng loạn. Nó vốn bị trầm cảm. Trong khi ấy, bóng ma lại hiện về quấy rầy, và tiếng nghiến răng của bóng ma đã khiến thằng bé chết dần vì sợ hãi
Hết đám tang Long, Hoàng lại thấy chính Phương mới là người cần được an ủi, chứ không phải là mình. Phương không thể đi làm, luôn trong tình trạng mệt mỏi và suy sụp. Phương hay ngồi một mình tư lự, đôi lúc Hoàng thấy cô ngồi trong phòng khóc một mình. Một tuần sau đó, Hoàng lại phải đi công tác. Anh ôm lấy Phương, hứa hẹn: “Ở nhà ngoan nhé, anh sẽ về nhanh thôi.” Nàng gật đầu và tiễn anh ra cửa.
Ngay khi chiếc xe ô tô chở Hoàng vừa đi khuất, Phương chạy vào phòng chứa đồ cũ. Một cảm giác rờn rợn bao bọc lấy nàng. Hít một hơi dài, nàng lôi ra một cái bọc giấu kín trong góc. Nàng giở ra, bên trong là một mớ vải màn tuyn trắng, hai thanh gỗ mà khi cọ sát mạnh vào nhau tạo ra những tiếng kêu ken két gớm ghiếc. Một ngọn lửa bốc lên, thiêu cháy tất cả.
*
Những tiếng đục đẽo giờ đây không chỉ phát ra vào lúc nửa đêm. Nó vang lên bên tai nàng vào bất cứ lúc nào. Một lần, như để tự trấn an mình, nàng gọi bà giúp việc lên: “ Này, chị có thấy khó chịu không, sao nhà nào cứ suốt ngày đục đẽo cái gì ấy nhỉ?”
Người giúp việc mở to mắt: “ Tôi có nghe thấy tiếng gì đâu.”
Nàng gào lên: “ Có mà, chị chú ý mà xem, tôi nghe thấy rõ lắm.”
Lần này, bên tai nàng còn có cả tiếng kêu ken két, rõ như khi nàng khoác tấm vải trắng cọ sát hai thanh gỗ vào nhau trong phòng đứa con chồng. Gương mặt nàng chuyển sang màu trắng bệch như một xác chết, hai bàn tay run lẩy bẩy.
Hôm sau, chị giúp việc tới gặp nàng: “ Tôi muốn xin cô nghỉ ít hôm.”
Nàng nắm chặt lấy tay chị ta: “Đừng bỏ tôi lúc này, tôi… sợ lắm.”
Trong thâm tâm người giúp việc cảm thấy thương xót cho người phụ nữ này. Cô ta còn trẻ đẹp, thế nhưng khốn khổ thay, cô ta dường như bị ma ám. Có lẽ căn nhà này đúng là có ma thật. Tốt nhất mình nên rời bỏ nơi này, nếu không đến một lúc nào đó, mình cũng sẽ giống cô ta.
Khi đã đi ra khỏi căn biệt thự, người giúp việc tự nhủ đây là lần cuối cùng mình ở nơi này…
Phương gầy rộc đi trong những cơn mất ngủ triền miên. Có những khi nàng nổi cáu với Hoàng vì những lí do rất không đâu, nhưng rồi ngay sau đó nàng lại ôm lấy anh, cầu xin anh đừng giận. Khi ngủ, nàng luôn bật đèn sáng, nhưng những cơn ác mộng vẫn đeo đẳng nàng. Đôi lúc nàng tưởng như dứt được chúng, nhưng chúng chỉ để yên cho nàng trong chốc lát, rồi lại kéo về giày vò nàng. Khi là hình ảnh đứa con riêng ghé sát mặt nhìn nàng chằm chặp, khi lại là những tiếng ken két rờn rợn của hai thanh gỗ cọ sát vào nhau. Giữa đêm khuya, Phương thường bật dậy, đôi mắt mở to thất thần. Và sau đó, thường là nàng ngồi bó gối đờ đẫn cho tới tận hôm sau.
Một buổi sáng ảm đạm, Hoàng tỉnh dậy và thấy ở bên cạnh mình Phương đã không còn thở. Trên tay nàng là một nắm thuốc ngủ loại cực mạnh. Hoàng lặng lẽ vuốt mắt cho Phương, hai mí mắt tím bầm trên khuôn mặt hốc hác của Phương bỗng trào ra hai giọt nước. Anh thì thầm với người đã chết: “ Giờ này có lẽ em đã thanh thản hơn nhiều rồi…” Nói đoạn, anh mở ngăn kéo tủ, lôi ra một đống thuốc màu trắng, sau đó anh vào toa lét, giật nước cho chúng trôi đi. Anh lẩm nhẩm: “ Không ngờ loại thuốc gây ảo giác này lại mạnh thế…”