Khi đó tôi là khách, cũng đang ngồi uống nước ở bàn bên cạnh. Chủ quán đưa thực đơn và ông bà gọi hai bát mì quảng. Ăn xong họ trả số tiền cho ba bát. Cô chủ quán còn trẻ khoảng ngoài bốn mươi tuổi liền lễ phép thưa:
- Dạ hai bác dùng hai bát mì chỉ 40.000 đồng thôi, bác trả tiền thừa một bát (cô chủ nói bằng tiếng Anh).
Nhưng ông bà người gốc Thổ Nhĩ Kỳ liền đáp lại:
- Chúng tôi không trả tiền thừa mà là tìm đến đây để nói lời cảm ơn cô và xin trả thêm bát mì hôm trước hai con chúng tôi được cô cho ăn.
Cô chủ quán nhắc lại: “Tôi đâu có cho ai bát mì nào đâu?”.
- Có đấy, con trai tôi đã kể lại hết cho chúng tôi nghe, về VN, về Hội An. Cô thử nhớ lại xem, tôi đã ghi đúng địa chỉ con tôi ghi lại. Đó là hai đứa con của tôi, chúng nó ham đi quá, đã xài hết tiền nên khi vào quán của cô, chúng chỉ còn đủ tiền gọi một bát mì. Một đứa không ăn ngồi nhìn, rồi bát mì cứ bị đẩy qua đẩy lại. Tinh ý, nhìn thấy vẻ mặt khá mệt và đói của hai thực khách, cô chủ quán liền vào bếp đưa thêm một bát mì quảng ra, nói bằng tiếng Anh, với ánh mắt trìu mến: “Bát mì này xin tặng bạn, chúng tôi chỉ tính tiền một bát”. Hai bạn trẻ nở nụ cười, nói cảm ơn rồi cắm cúi ăn. Ăn xong họ còn được mời thêm hai cốc nước trà gừng, rồi họ khoác ba lô lên và đi…
Chuyện trôi qua đã khá lâu, cô chủ quán không còn nhớ nữa. Cô cũng không ngờ hai người khách Thổ đến VN lần này lại là chính cha mẹ cô cậu bữa nào. Hai bạn trẻ đó đã ghi lại địa chỉ để ông bà tìm đến ăn ở đây, trên phố Nguyễn Duy Hiệu hôm nay. Những ngày lưu trú lại Hội An, ông bà toàn ghé quán ăn, còn gửi tặng lại cô chủ quán một chiếc vòng tay của đất nước Thổ Nhĩ Kỳ làm lưu niệm, với lời cảm ơn nhiều lần.
Ông bà người Thổ này lại hỏi:
- Chị có con không?
- Dạ không có, tôi không lập gia đình.
- Thế sao chị biết thương con trẻ thế?
- Dạ... thấy ai đói thì tôi tặng họ bát cơm, bát mì thôi, dù mình có nhiều tiền hay ít tiền... Có lần tôi gặp bà cụ già gánh bánh bán dạo ghé qua nhà, thấy cụ gánh trẹo vai, tôi cũng thương thiệt tình, gọi bà cụ lại tặng bà chiếc xe ba bánh để bà đỡ gánh gồng, họ tuổi già như tuổi má tôi vậy. Giúp được ai thì giúp, không hề chi.
Ông bà người Thổ đứng lên, bắt tay cô chủ quán. Ông bà nói, về bên Thổ Nhĩ Kỳ tôi sẽ tiếp tục giới thiệu với bạn bè để họ trở lại với quán nhỏ bên đường này.
Cô chủ quán nói: “Chỉ nhìn thấy nụ cười của khách khi quay trở lại là tôi vui rồi”. Đúng là, đường ngắn nhất của con người đến với con người, đó là sự ấm áp sẻ chia, là bàn tay chìa ra khi bạn gặp khó. Lần này cô nói bằng tiếng Việt để mình mình nghe thôi.