Nàng nghe gió gọi cánh đồng quê
Ngỡ bống ăn cơm vàng- cơm bạc
Bồ câu vỗ cánh bay nhặt thóc
Mơ hài xinh vừa vặn chân ngà
Đừng khóc. Dù bão táp phong ba
Trên ngọn cau và dưới mặt đất
Mọi đê hèn- tính toan bẩn chật
Đều rơi vào dĩ vãng xa xăm
Đừng khóc. Dù bao lần hóa thân
Chim vàng anh bên vườn hoa cải
Đọt măng non nẩy mầm nhân ái
Quả thị chở che lúc khốn cùng
Nàng quên đi. Lọng tía- kiệu vàng
Chỉ nhớ ngày mưa dầm- nắng cháy
Chỉ nhớ ngày chăn trâu khổ ải
Đòn roi thù cày nát lưng ong
Nàng quên đi. Vật lạ- món ngon
Chỉ nhớ ngày củ khoai - củ sắn
Nên ẩn nhẩn têm trầu cánh phượng
Đợi nhà vua hội ngộ trùng phùng
Dao sắc đâu diệt được lòng nhân
Nàng Cám quỳ xin tha thứ tội
Bao dung- Tấm đuổi về làng cũ
Bên mẹ già heo hút chân mây
Chuyện cổ tích viết lại. Từ đây
Trẻ con sẽ không còn tự hỏi
" Sao cô Tấm nỡ đành nói dối
Giết em mình bằng vạt nước sôi ? "