Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.389 tác phẩm
2.747 tác giả
704
116.714.668
 
Món đặc sản
Ngô Phan Lưu

Xóm tôi, có thím Xanh, hễ đi dặm lúa hoặc nhổ cỏ, thậm chí cả thăm nước ruộng, tiện thể thím cũng tranh thủ bắt sâu nhốt vào lưng quần, đem về sổ ra cho vịt ăn...

 

Thím vẫn bảo mọi người rằng : “Việc ấy, tốt cho lúa, lại có món ăn đặc sản cho vịt. Thế là rất tốt cho người!”. Các bà, các chị thấy thế, nghe thế, đều nhất loại thè lưỡi, trợn mắt, rùng mình, nổi da gà, dựng tóc gáy...

 

Vụ ba năm nay, do thời tiết quá âm u, lúa con gái xuất hiện sâu phao tràn lan. Chúng ăn phá lúa hàng loạt như thể bò ăn. Thửa ruộng thím Xanh không ngoại lệ, thậm chí nhiều sâu nhất đồng.

 

Biết phun thuốc chẳng diệt trừ tận gốc, lại làm mất sức tăng trưởng lúa, nên thím quyết định phải bắt sâu trước, kiếm món đặc sản cho vịt. Bắt chán, hãy phun thuốc cũng không muộn.

 

Tinh sương hôm ấy, khi cảnh vật đã nhìn rõ, sợi dây thừng không nhầm là con rắn được, thím thoăn thoắt ra đồng. Ngày quan trọng, thím mặt chiếc quần bà ba đặc biệt, vải rất dày, màu xanh lá cây, dây lưng làm bằng cao su ruột xe Honda cắt to bản. Thím mặt chiếc quần này dùng để nhốt sâu.

 

Nhân nói đến chiếc quần của thím Xanh, tiện thể cũng nhắc đến chiếc quần của chú Xanh. Chú Xanh đã tự tay may một chiếc quần đùi đặc biệt để đi núi. Nhưng ở quê tôi, muốn đi núi phải lội qua nhiều đoạn sông, nên chính xác hơn, chiếc quần đùi đặc biệt ấy chuyên dùng để lội sông, chứ không nhốt sâu như quần của vợ. Chiếc quần đùi này, đặc biệt rất cơ động : Nếu nước lội ngang thắt lưng, quần đùi sẽ di chuyển lên tới ngực. Nếu nước lội tới ngực, quần đùi liền cao lên tới cổ, còn nếu nước tới cổ, quần đùi tiến lên thành cái khăn trùm đầu ! Sự thần kỳ ấy cũng dễ hiểu . Chú Xanh đã thiết kế chiếc quần đùi ấy không có đáy! Hoá ra, hình thức quả thực quần đùi, nhưng cốt cách váy ngắn! Thật là cơ động! Nước lội đột ngột thấp xuống ư? Quần đùi chú liền theo xuống...Thế nên, chú Xanh lúc nào cũng đàng hoàng có quần đùi khô ráo trên người, cho dù lội sông! Trông văn hoá ra phết, lại còn hiện đại nữa vì di động! Cụ Thạt láng giềng cứ nằng nặc khuyên chú Xanh xin đăng ký “bản quyền”, để tiến lên bảo vệ “thương hiệu”!

 

Giờ, xin nói tiếp chuyện thím Xanh…

Lúc này thím cẩn thận kéo sợi dây lưng quần vòng ra bên ngoài, ấn sâu xuống gần bắp vế, mục đích tạo cái ruột nghé rỗng             quanh bụng để đựng sâu, đoạn thím lội xuống ruộng...

 

Thím chăm chú bắt sâu phao. Bắt được con nào, thím đều lận vào cái ruột nghé ấy, đố con nào bò ra thoát! Thím bắt sâu bằng cả hai tay. Thím say mê bắt quên cả đói khát. Khi ruột nghé lưng quần căng phồng, nặng lên vì nhốt quá nhiều sâu, đã kéo xách ngược hai ống quần cao đến gối, thím Xanh mới ý thức được rằng, mình tồn tại với cái bụng cồn cào, cái miệng khô khốc, cái lưng đau nhừ và cái tay tê cóng! Thím khệnh khạng níu cỏ trèo lên bờ, bộ dạng quái dị, kệch cợm như Rôbốt thế hệ đầu tiên! Giờ phút này, quả là thím Xanh khó mà đứng gần với ai được, bởi quanh bụng thím đang có hàng ngàn con sâu Phao to bằng ngón út, cựa quậy rối loạn, tìm lối thoát thân!

 

Với chiếc áo bà ba rộng đặc biệt, phủ dài xuống cái bụng to vượt mặt, trông thím như người có mang mười năm chưa đẻ! Và cứ thế thím cuối gầm mặt khệnh khạng đi về nhà! Nói phải tội, cả xe cộ cũng phải tránh thím, tránh mà không dám bóp còi, nhỡ sâu nó nghe trào ra thì khốn!

 

Về đến nhà, nhìn lên phên che chuồng bò, không thấy chiếc quần đùi di động của chồng, thím biết chồng đã đi hái củi! Bọn trẻ cũng cắp sách đến trường cả! Nhà cửa vắng hoe! Thím biết mình đã làm việc phá trưa!

 

Thím Xanh bước vào trung tâm vòng mành nhốt vịt. Thím dùng sức lực cả hai tay kéo căng dây cao su ba ga lưng quần, rồi rung giũ thật mạnh...Sâu Phao cứ thế rơi xuống như mưa đá! Đàn vịt rối loạn tranh nhau xơi sạch, có con phóng lên áp ngay nơi gối thím! Cứ thế ba mươi con vịt tơ mắt lim dim mãn nguyện vì no bụng! Cái ruột nghé sâu đã xẹp hoàn toàn. Niềm sung sướng long lanh trong mắt thím…

 

Nhìn quanh quất chẳng thấy ai, thím bèn cởi quần giũ kỹ, xem sót con sâu nào dính vào da thịt mình không, để thím bắt quăng cho vịt xơi nốt! Xong, tay vẫn xách chiếc quần, thím thong thả bước khỏi mành nhốt vịt, để đến nhà tắm...

 

Vừa đi được vài bước, thím vấp phải bà Bảy và té nhào!...

 

Số là, bà Bảy đang cắt rau heo trộm vườn thím, khi nom thấy chủ nhà giũ trút từ lưng quần ra hàng loạt sâu Phao, bà ta hoảng quá, té ngất xỉu! Nhưng khi vừa hồi dương sanh mạch, lại thấy thím Xanh đè lên người, bà Bảy lại hoảng vía  lần hai, bật dậy chạy biến, bỏ lại thúng rau heo cùng cái liềm! Hai món này bà Bảy bỏ luôn, không đến lấy! Bà Bảy bình sinh sức yếu, thế mà lúc bung chạy lại mạnh mẽ cực kỳ! Bằng chứng là thím Xanh ban nãy vấp té sấp, bây giờ lại té ngửa!

 

Kính thưa quý độc giả, nhan đề truyện ngắn này là : “Món đặc sản”, nghĩa chính thức là món sâu Phao cho vịt ăn, nhưng nếu phóng túng hơn, hẳn sẽ có một nghĩa bóng nữa...Nghĩa bóng ấy nằm ngay trong tiếng cười kỳ quái của chú Kỳ láng giềng, đột nhiên thức giấc trưa vì tiếng thét của bà Bảy, chú ấy vô tình đã thấy “món đặc sản” của thím Xanh di chuyển vào nhà tắm!

 

Vâng, không trách chú ấy được! mọi việc cũng chẳng quan trọng gì...Cũng chỉ gây cười...là chính! Thế thôi!...

Ngô Phan Lưu
Số lần đọc: 3225
Ngày đăng: 31.10.2007
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Không có cái chết của Những con thiên nga - Lê Vũ
Ngày không bình yên - Hải Hằng
Một huyền thoại đạm bạc - Hoa Ngõ Hạnh
Ân hận - Nguyễn Tiến Lợi
Tái sinh - Trần Văn Bạn
Chuyện mèo - Nguyễn Đình Bổn
Biến hình - Trần Đức Tiến
Cái đuôi - Trần Văn Bạn
Hạt cát - Lương Minh Vũ
Luận ngữ cải biên-1 - Nguyễn Hồ