Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.384 tác phẩm
2.747 tác giả
720
116.708.910
 
Mắt Phượng
Nguyễn Thỵ

 

 

 

Cho đến lần phẫu thuật thứ 16 Kim mới bằng lòng với gương mặt hiện tại của mình. 

Cảm nhận đầu tiên của người đối diện sẽ là một nhan sắc đặc trưng châu Á nhưng không cùng kiểu với hàng trăm nghìn đàn bà HQ, TQ hay TL...đã phẫu thuật thẩm mỹ. Kim muốn một nhân diện khác nhưng phải là của Kim, không thể trùng lắp, lẫn lộn với ai đó. Một gương mặt mới, hoàn toàn xa lạ nhưng đầy cá tính (của chính Kim) như gương mặt trước đây-gương mặt đã từng làm Kim chán chường, ghét bỏ đến mức cam chịu bao đau đớn để để xoá sạch vĩnh viễn mà không hiểu tại sao. Có lẽ do nó gắn liền với côi cút bơ vơ, với xâm hại và chà đạp, với nỗ lực vô vọng và thất bại đắng cay. Mỗi buổi sáng thức dậy Kim từng tránh nhìn mình trong gương, tránh đôi mắt quá sâu, quá tối. Mắt của một con bồ câu chết khô bên bờ hồ mà thuở nhỏ Kim từng thấy. Bây giờ mắt Kim đã là đôi mắt mang vẻ đẹp của loài chim huyền thoại phương đông. (Đôi mắt từng ám ảnh Kim khi ngắm nhìn bức tranh vẽ chim phượng hoàng của một SV Mỹ thuật mà Kim không biết tên, chỉ thoáng thấy mặt một đôi lần- đã gửi tặng Kim khi rời nhà trọ cách đây hơn 5 năm). Còn nụ cười mới của Kim, lạnh và kiêu. Những chiếc răng sứ lấp lánh khi nụ cười hé nở làm nổi bật đôi môi đầy đặn tô son màu cánh hồng khô. Gương mặt gần đúng như Kim hình dung trong những lần trang điểm trước đây khi cố làm cho mình khác đi. Kim đưa tay nhẹ sờ lên má, cảm giác ở hai phần cơ thể như của hai người khác nhau. Một chút chông chênh trống trải kỳ lạ vụt lướt qua, trở lại và ở yên đó, rất lâu...

 

Một số phiền phức về pháp lý, nhân thân...do gương mặt mới mang lại đã làm Kim tốn khá nhiều thời gian để giải quyết. Tất cả hình ảnh cũ đã được cắt vụn, thiêu rụi hoặc xoá mất không còn dấu vết. Chỉ là Kim ghét gương mặt của mình, muốn thoát khỏi nó, vậy thôi, không vì lý do nào khác. (Có thể gương mặt ấy vẫn còn đâu đó trong thế giới ảo, mà ở thế giới ảo thì tất cả đều vô hình, vô tướng, là khoảng không trống rỗng). Kim  cũng đã chuyển nhà, việc kiếm tiền online vẫn đang trôi chảy, vài món đồ cổ vẫn đang đem lại cho Kim khá nhiều lợi nhuận .Tất cả. Tất cả.  Hoàn hảo trên cả mong đợi!

 

Bây giờ là Kim của hiện tại, những thay đổi chậm hơn, nhẹ nhàng, tinh tế với áo váy, trang sức...dần làm cho Kim trở lại với từng ngày bình thường. Cũng một đôi lần Kim giật mình khi bất chợt thấy mình trong gương. Rồi những thoáng chốc đó cũng dần mất đi. Kim thấy hài lòng vì đã làm được điều mình muốn.

Những mối quan hệ thân thiết nhất rồi cũng phai nhạt dần. Họ khó chấp nhận Kim với dung mạo mới dù con người bên trong vẫn là Kim mà họ từng yêu mến. Cho nên cô đơn vẫn là tri kỷ của Kim, cùng Kim đi về trong ngôi nhà nhỏ với chim phượng hoàng trong tranh đậu trên bức tường trắng nơi phòng khách.Trên tay Kim cũng có chiếc nhẫn cũ hình chim phượng đang dang cánh. Đôi khi Kim tự hỏi có phải nỗi buồn luôn hiện hữu vì những điều kỳ vọng trong đời mình đều thả bay theo loài linh điểu chỉ có trong hoang đường.

 

Rồi một ngày cũng có người lặng lẽ bước chân vào cuộc đời Kim. Người đó đã làm cho Kim cười vui mỗi ngày, tô lại màu hồng trong không gian sống của Kim, đưa Kim đến những cõi miền mà cho đến bây giờ Kim mới dám tin là có thật. Người đó là Khải- hai vợ chồng người bạn bật cười khi thấy cái túi xách K&K mà Khải mang đến buổi tiệc- vậy là bắt đầu những gán ghép, trêu chọc. Nhưng từ phía Khải, cuộc tình với Kim không phải bắt nguồn từ những điều thường tình đó. Nó từ cái tên của Kim, từ chiếc nhẫn trên tay Kim, gợi lại trong ký ức một hình bóng mơ hồ gần như đã nhoà phai. Đã nhiều năm trôi qua kể từ buổi tối nhờ đứa bạn mang bức tranh đến tặng cho cô gái ở cùng dãy phòng trọ. Đứa bạn quay về : "Nàng không hỏi gì cả, chỉ cám ơn, mở bức tranh và...đắm chìm vào nó". Khi đứa bạn ra về, nàng vẫn không rời mắt khỏi bức tranh. Lúc đó Khải sẵn lòng đánh đổi nhiều thứ để được biết điều gì trong bức tranh đã thu hút nàng đến vậy. Rồi Khải rời khỏi phòng trọ, bỏ học, rẽ ngang vào một con đường  khác. Khải dấn bước vào lĩnh vực kinh doanh ẩm thực đồng quê và dần làm chủ hàng trăm cửa hàng trên khắp các thành phố miền tây. 

 

 Kim không hề biết rằng ngay lần đầu tiên đến nhà Kim, bức tranh cũ treo ở phòng khách đã làm Khải choáng váng. Trong khi Kim líu lo về những món ăn sẽ tự tay nấu cho Khải thì Khải đã tìm thấy chữ K nhỏ xíu ở góc trái bức tranh. Khải đã ngồi lịm trên ghế sofa, có thể nào Kim chính là Nàng, là Em, cô gái ở cùng dãy nhà trọ loang lổ tường vôi năm ấy. Dù ta không thể hình dung Em ngày xưa một cách rõ ràng, nhưng gương mặt đó đã hoàn toàn khác. Chỉ còn sót lại ánh nhìn trong đôi mắt và chính điều đó đã cuốn hút Khải. Ánh mắt tìm kiếm khát khao, chờ đợi và cưỡng đoạt một điều gì đó trong sâu thẳm. Ánh mắt nhiều lần làm Khải thấy như mình bị từ chối, bị bỏ rơi trên hoang mạc và luôn phải tự tìm về. 

 

Sau lần ghé thăm đó, khi Khải ôm Kim trong vòng tay một lần nữa, Khải quyết định sẽ không hỏi gì về bức tranh, không tìm gì của quá khứ trên gương mặt Kim. Tình yêu cứ thế dần lớn lên, chìm lẫn trong vô cùng hỗn độn của công việc, của cuộc sống. Chỉ cần biết rằng đâu đó vẫn có Em, vẫn còn Em, cho đến lúc Em đến bên và cười và nói... Bàn tay của Em, thân thể của Em, rất thật vì là chính Em. Và Em yêu Anh, thế là đủ!

 

Cách đây vài tuần, chị của Khải là Mật từ quê lên, ở chơi với Kim mấy bữa. Trong vô số câu chuyện về nhà cửa, vườn tược, quần áo, tóc tai... Mật mở điện thoai cho Kim xem ảnh gia đình. Kim tìm hoài chẳng thấy Khải đâu trong mấy tấm ảnh. Mật chỉ vào một chàng trai đứng cạnh Mật trong một bức ảnh: "Nó nè, lúc đó nó chưa sửa..." Rồi Mật im bặt, đưa tay lên che miệng. Kim sững sờ nhìn người trong ảnh, không dám tin vào mắt mình, không dám nghĩ tiếp điều đang nghĩ. Mật bỗng bật cười :" Trời ơi, có gì đâu, chuyện đó bây giờ đầy! Có phải giờ nó rất đẹp trai, giàu có và đang rất yêu em, đúng không?! Em còn muốn gì hơn nữa chứ!". Phải mất một lúc lâu sau đó Kim mới thẫn thờ nói với Mật :"Chị đừng nói gì với Khải, coi như em chưa hề biết việc này, được không chị?".

 

Họ vẫn là của nhau, năm dài tháng rộng. Tình yêu vẫn ở đó, nồng nàn, đắm say. Rồi Xuân, Hạ, Thu Đông mang một thiên thần nhỏ đến với thế gian. Bé không giống Kim cũng không giống Khải mà giống cả hai trong quá khứ, một sự lặp lại mà hai người chưa bao giờ nghĩ đến.

 

(Tặng Huyền)

    

 

 

 

Nguyễn Thỵ
Số lần đọc: 1024
Ngày đăng: 20.03.2020
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Mây Cô Ban - Nguyễn Thị Kim Lan
Bán chữ - Trần Yên Hòa
Phong thư tình - Hồ Đình Nghiêm
Điểm trang - Ngô Nguyên Dũng
Mặt đất vững chãi - Vân Hạ
Nhẹ rơi bồ công anh - Nguyễn Thị Kim Lan
Cho nhau một chút an lành. - Elena Pucillo Truong
Dáng lụa - Hồ Đình Nghiêm
Thầm lặng - Nguyễn Thị Kim Lan
Đỉnh trời gió bấc - Nguyễn Thị Kim Lan
Cùng một tác giả
Thoát (thơ)
Tìm ta (thơ)
Áp thấp nhiệt đới (truyện ngắn)
Caffeine (truyện ngắn)
Mắt Phượng (truyện ngắn)
Quán rượu (truyện ngắn)
Soái hồ (truyện ngắn)
Cảnh giới mong manh (truyện ngắn)
Đêm Xuân màu tím (truyện ngắn)
Phin đen (truyện ngắn)
Người muôn năm cũ (truyện ngắn)
Mùi (tạp văn)
Hang người (truyện ngắn)
Ma-nơ-canh (truyện ngắn)
Ly hôn (thơ)
Mùa Xuân của đá (truyện ngắn)
Ba mươi Tết (truyện ngắn)
Cuông Trại (*) (truyện ngắn)