Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.400 tác phẩm
2.747 tác giả
647
116.785.430
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 2

Chương 2

 

 

Oliver Barrett IV       SV năm 4th

Ipswich,Mass.          Phillips Exeter

Tuổi : 20                Cao : 5’11’’, nặng 185 lbs

Khoa :                     Nghiên cứu xã hội

Khóa :                     61,62,63

Gia nhập đội All Ivy First team 62,63

Mục tiêu nghề nghiệp : Luật

 

Giờ thì Jenny đã đọc tiểu sử của tôi trong tờ chương trình. Tôi chắc như ăn bắp rằng Vic Claman, ông bầu của tôi, đã trông thấy nàng lấy một tờ.

 

“Lạy chúa, Barrett, đây là cuộc hẹn đầu tiên của cậu sao?”

“Im đi Vic, kẻo không còn cái răng ăn cháo bây giờ.”

 

Khi đang khởi động trên sân băng, tôi chả vẫy chào nàng, mà cũng chả thèm nhìn về phía nàng. Tuy vậy, tôi nghĩ rằng nàng

đã cho là tôi đang liếc nhìn nàng. Ý tôi là không biết nàng có tháo đôi kính ra trong khi chào cờ  chăng?

 

Vào giữa hiệp hai, chúng tôi đang hoà với Darmouth 0-0. Tôi và Davey Johnston sắp sửa xuyên thủng lưới họ. Bọn áo xanh nhận thức được chuyện này, bắt đầu chơi cứng hơn. Có lẽ họ phải bị gẩy một hoặc hai chiếc xương sườn trước khi chúng tôi đột phá được. Các cổ động viên gào thét đòi đổ máu. Trong môn hockey, điều này có nghĩa là có máu đổ, hoặc, có bàn thắng. Vốn là người có lương tâm nghề nghiệp, tôi chưa bao giờ từ chối hai thứ này.

 

Al Redding, Trung vệ của Darmouth, lao qua lằn vạch xanh phần sân khách. Tôi xô người vào hắn, cướp bóng và trượt đi. Cổ động viên reo ầm lên. Tôi nhìn thấy Davey Johnston ở bên trái, nhưng cho rằng mình có thể giữ bóng được cho tới đích. Thủ môn đối phương là một gã khá cứng cựa, tôi đã ngán từ khi gã chơi ở đội Deerfield. Trước khi tôi vượt qua một cú truy cản, hai tay hậu vệ đã nhào tới, tôi phải lượn vòng quanh lưới để giữ bóng. Ba người phía chúng tôi đang quay ngược trở về. Đó là chiến thuật để đánh văng bất kỳ một màu áo đối phương nào. Đâu đó bên cạnh ván trượt của chúng tôi là quả bóng, nhưng đúng lúc chúng tôi tập trung để tấn công quyết liệt, một trọng tài thổi còi.

 

“ Anh. Hai phút trong lồng phạt !”

Tôi ngước lên. Ông ta đang chỉ tôi. Tôi? Tôi đã làm gì đáng để bị phạt ?

 

“ Ồ, ông trọng tài, tôi có làm gì đâu ?”

 

Ông ta có vẻ không muốn bàn cãi lôi thôi. Ông gọi trọng tài bàn :   -Số  7 -Hai phút. Và đưa tay ra hiệu. Tôi phàn nàn tí chút, nhưng đó là một tay nghiêm khắc. Khán giả luôn mong chờ một vụ khiếu nại, dù vi phạm có hiển nhiên đến đâu. Tay trọng tài ngoắc tôi ra. Nản lòng, tôi trượt về phía lồng phạt. Tôi trèo vào trong, vừa lắng nghe tiếng đôi giày cọ vào lớp ván gỗ, tôi vừa nghe hệ thống loa sủa lên : “Phạt Barrett  đội Harvard 2 phút trong lồng”.

 

Đám đông  gào lên phản đối. Nhiều fan của Harvard  nghi ngờ thị lực và năng lực của trọng tài. Tôi ngồi xuống, cố lấy lại hơi thở, không nhìn lên, ngay cả ra phía sân băng, nơi đội Dartmouth đang áp đảo chúng tôi.

 

“ Sao anh ngồi đây khi các bạn anh đang thi đấu ?”

 

Giọng của Jenny. Tôi phớt lờ nàng, và quay sang hối thúc  đồng đội.

 

“ Tiến lên, Harvard, lấy bóng đi !”

 

“ Anh đã phạm lỗi gì thế ?”

 

Tôi quay lại, trả lời nàng. Dù sao, chính tôi đã hẹn nàng tới đây.

 

“ Tôi đã quá cố gắng thôi.”

 

Rồi tôi quay lại theo dõi các đồng đội đang cố ghìm lại các nỗ lực ghi bàn của Darmouth.

 

“Chuyện đó có mất mặt lắm không ?”

 

“Xin cô đấy Jenny, tôi đang tập trung.”

 

“Vào cái gì ?”

 

“Vào việc tôi sẽ “làm thịt” cái tay Al Redding đó ra sao!”

 

 

Tôi nhìn về sân băng để động viên tinh thần các bạn.

 

“ Anh hẳn phải là một kẻ hay chơi xấu lắm nhỉ ?”

Đôi mắt tôi gắn chặt vào cầu môn đội mình, nơi lúc này đang ngập tràn bọn Xanh. Tôi không thể chờ thêm nữa. Jenny vẫn bướng bỉnh.

 

“ Thế anh có “ làm thịt” tôi không ?”

Tôi đáp, không quay lại, “ Tôi sẽ làm ngay lập tức nếu cô không im mồm đi.”

 

“ Tôi đi đây. Chào anh.”

 

Khi tôi quay lại, nàng đã biến mất. Tôi đứng lên để có thể trông xa hơn thì nghe thông báo 2 phút phạt đã kết thúc. Tôi nhấc chiếc rào chắn, quay vào sân băng.

 

Khán giả reo mừng tôi trở lại. Dù nàng trốn ở đâu, nàng cũng phải nghe thấy tiếng reo hò nồng nhiệt vì sự có mặt của tôi. Thế nên nào ai cần quan tâm đến việc nàng ở nơi đâu.

 

Vậy nàng ở nơi đâu ?

 

Al Redding táng một cú chết người, thủ môn chúng tôi chuyền ngược bóng ra cho Gene Kennaway, Ken chuyền sang khu vực của tôi. Khi đang trượt theo bóng, tôi nghĩ tôi phải liếc lên khán đài trong một thoáng tìm kiếm Jenny. Tôi liếc lên. Và thấy nàng. Nàng ở đó.

 

Điều kế tiếp tôi nhận thức được là tôi đang té ngữa ra.

 

Hai tay Xanh lao vào tôi, và tôi thì ngồi bệt ra đó, Chúa ơi, lúng túng một cách không thể tin được. Barrett vứt đi ! Tôi nghe tiếng các cổ động viên trung thành của Harvard rên rĩ  khi tôi ngoặt lại. Tôi nghe tiếng hò reo của các cổ động viên Darmouth khát máu.

 

“ Dập chúng nữa đi! Dập chúng nữa đi!”

 

Jenny sẽ nghĩ gì ?

 

Darmouth lại đưa bóng xuống khu vực cầu môn chúng tôi, thủ môn đội nhà lại phá bóng. Kennaway đẩy bóng lên cho Johnston, hắn để nhẹ xuống cho tôi ( lúc ấy tôi đã đứng dậy ). Đám khán giả đã nổi điên. Lần này phải có bàn thắng. Tôi chận bóng và lướt nhanh qua đường vạch xanh của Darmouth. Hai hậu vệ Darmouth lao thẳng vào tôi.

 

“ Tới luôn, Barrett, tới luôn ! Hạ chúng đi !”

 

Tôi nghe tiếng la thất thanh của Jenny  trong đám khán giả đã trở nên bạo động hết mức. Tôi làm động tác giả qua một hậu vệ, đâm sầm vào tay kia mạnh đến nổi khiến hắn nín thở, và, thay vì dứt điểm luôn, tôi chuyền ra cho Davey Johnston lúc đó đã lên trám cánh phải. Davey táng bóng vào lưới. Harvard ghi bàn !

 

Trong một thoáng, chúng tôi ôm nhau, hôn nhau. Tôi, Davey Johnston, và các tay khác. Ôm nhau, hôn nhau, vỗ lưng nhau và nhảy tưng bừng mừng rỡ. Khán giả reo hò. Và tay Darmouth tôi xô ngả vẫn còn ngồi bệt trên sân. Cổ động viên quăng các tờ chương trình xuống sân. Tay hậu vệ đối phương đến gảy lưng mất vì đống giấy tờ đó ! ( Chỉ cường điệu vậy thôi : hắn lồm cồm đứng lên khi đã thở lại được ) Chúng tôi thắng 7-0.

 

Nếu tôi là một người đa cảm, và quan tâm tới Harvard đến mức treo một bức ảnh lên tường, thì đó không phải là ảnh của tòa nhà Winthrop hay nhà thờ Mem, mà là Dillon. Tòa nhà Dillon Field. Nếu tôi có một gia đình tinh thần ở Harvard, thì đó chính là tòa nhà này. Nate Pusey có thể  hủy bỏ bằng tốt nghiệp của tôi vì câu nói đó, nhưng Thư viện Widener đối với tôi còn thua xa Dillon. Mỗi chiều trong suốt thời sinh viên, tôi đã đi bộ vào nơi đó, chào hỏi bạn bè một cách thoải mái, trút bỏ mọi lớp vỏ văn minh hình thức và trở thành một con người thực sự. Thật tuyệt vời khi mang vào đôi ống bọc chân và đôi giày trượt, mặc vào chiếc áo cũ số 7, rồi hướng về Watson Rink.

 

Chuyến trở về Dillon khá hơn. Tôi lột bộ đồ nhớp nháp mồ hôi ra, trần trụi đi tới bàn để lấy khăn lau.

 

 “ Hôm nay thế nào, Ollie ?”

 

 “ Khá, Richie. Khá, Jimmy.”

 

Rồi vào phòng tắm nghe hóng ai đó đã làm gì với ai khác bao nhiêu lần trong đêm thứ Bảy vừa rồi. “ Tụi mình kiếm được những cô ả này ở  Mount Ida, thử  xem ?....   Và tôi được đặc cách hưởng quyền mặc niệm ở một chỗ riêng tư, tự chúc phúc lành cho cái đầu gối bị thương.  Tôi cần phải ngâm nước nóng. Khi ngồi nhìn những vòng sóng nhỏ gợn quanh đầu gối, tôi liệt kê những vết thương và sẹo (dù gì tôi cũng khoái chúng), rồi nghĩ ngợi bâng quơ .

 

Tối nay, tôi nghĩ về một cú ghi bàn, một cú chuyền mở cơ hội, và tự phong mình lên vị trí quan trọng thứ ba trong đội All Ivy.

 

“ Ngâm nước nóng hả Ollie ?”

 

Đó là Jackie Felt, huấn luyện viên, kẻ luôn tự cho mình là người hướng đạo tinh thần của chúng tôi.

 

“ Trông thế nào Felt ?”

 

Hắn cười phá ra một cách ngu ngốc.

 

“ Cậu biết tại sao đầu gối cậu như vậy không Ollie, biết không ?”

 

Tôi đã tới mọi bác sĩ trị liệu chấn thương ở phía Đông, nhưng Felt làm như hắn là kẻ biết rõ hơn ai hết.

 

“ Cậu ăn không đúng cách.”

 

Tôi thật sự không thú vị tí nào.

 

“ Cậu ăn không đủ muối.”

 

Có lẽ nếu tôi ừ à qua chuyện hắn sẽ biến đi.

 

“ Ô kê, Jack, tớ sẽ ăn nhiều muối hơn.”

 

Lạy chúa, hắn đã vừa lòng hả dạ. Hắn đi ra, gương mặt ngốc nghếch đầy vẻ hể hả.

 

Dù sao thì tôi đã được ở một mình. Tôi khoan khoái chuồi toàn thân đau nhức xuống bồn nước, nhắm mắt lại và ngồi im, nước ấm dâng tới cổ.

 

Chúa ơi! Jenny ắt còn đang chờ ở ngoài. Tôi hy vọng thế. Vẫn còn! Chúa ơi!  Tôi đong đưa trong cái chỗ ấm cúng này đã bao lâu rồi, trong khi đó nàng ở ngoài kia chịu cái lạnh vùng Cambridge ?  Tôi lập một kỷ lục mới về thời gian mặc quần áo. Thậm chí người tôi vẫn chưa khô hẳn khi tôi mở cánh cửa chính của Dillon.

 

Gió lạnh quất vào tôi. Lạy Chúa !  Trời lạnh như băng. Và tối đen. Vẫn còn một nhóm cổ động viên. Đa số là những tay cựu vận động viên trung thành, những gã về mặt tinh thần không bao giờ tháo bỏ ống bọc chân. Những gã như Già Jordan Jencks, không hề vắng mặt ở bất cứ trận đấu nào, sân nhà hay sân khách. Bằng cách nào không biết ? Tôi phải nói rõ Jencks là một ông chủ nhà băng lớn. Tại sao những người như họ lại đam mê vậy nhỉ ?

 

 “ Cậu rót banh tuyệt lắm, Oliver.”

 

“ Vâng, ông Jencks. Ông biết chúng đã chơi ra sao đấy.”

 

Tôi nhìn quanh tìm kiếm Jenny. Hay nàng đã bỏ đi, một mình cuốc bộ về Radcliffe?

 

 “ Jenny ?”

 

Tôi rời khỏi đám cổ động viên vài bước, tìm kiếm một cách tuyệt vọng. Đột nhiên, nàng ló ra từ một bụi cây, gương mặt khuất dưới một chiếc khăn choàng, chỉ còn thấy đôi mắt long  lanh.

 

“ Chào anh, ở ngoài này trời lạnh cóng.”

 

Gặp nàng, tôi mừng quá.

 

“ Jenny !”

 

Tự nhiên, một cách bản năng, tôi hôn nhẹ lên trán nàng.

 

“ Tôi chưa cho phép anh mà ?”

 

  Cái gì ?”

 

“ Tôi có bảo là anh có thể hôn tôi không ?”

 

“ Xin lỗi, tôi không tự chủ.”

 

“ Còn tôi thì có.”

 

Giờ thì chỉ còn lại hai chúng tôi. Đêm đã khuya, tối đen và lạnh lẽo. Tôi lại hôn nàng. Nhưng không lên trán, cũng không dịu nhẹ. Một thoáng lâu tuyệt diệu. Khi rời môi nhau, nàng vẫn còn giữ chặt tay áo của tôi.

 

 “ Em không thích đâu”  Nàng nói.

 

“ Cái gì ?”

 

“ Thật sự là em thích.”

 

Khi chúng tôi cuốc bộ trở về ( tôi có xe, nhưng nàng muốn đi bộ ), Jenny vẫn bám vào tay áo của tôi. Không phải là cánh tay, mà là ống tay áo của tôi. Đừng bảo tôi giải thích. Ở bậc thềm Hội trường Briggs, tôi không hôn chia tay nàng.

 

“ Nghe này, Jen, anh sẽ không gọi điện cho em trong vài tháng.”

 

Nàng lặng im một lúc. Một lúc lâu.

 

Cuối cùng nàng hỏi : “Vì sao ?”

 

“ Vậy thì anh nói lại nghe, anh sẽ gọi cho em ngay khi anh về tới phòng.”

 

Tôi quay lưng, cất bước .

 

“ Cái gã đáng ghét này!” Tôi nghe nàng thì thào.

 

Tôi xoay người lại và gọi từ khoảng cách mười mét.

 

“ Jenny, em cứ bày trò đi, nhưng em không lừa được ai đâu!”

 

Tôi mong có thể trông thấy vẻ mặt của nàng, nhưng nguyên tắc chiến thuật không cho phép tôi nhìn trở lại.

 

 Thằng bạn cùng phòng Ray Stratton đang chơi bài với hai tay cầu thủ bóng bầu dục khi tôi bước vào phòng.

 

 “ Chào, bọn súc sinh.”

 

Chúng cất tiếng gầm gừ đáp lễ.

 

“ Tối nay thế nào, Ollie ?”

 

“ Một trái chuyền và một trái ghi bàn”, tôi đáp.

 

“ Cavilleri về rồi à ?”

  

“ Không dính dáng tới cậu.”

 

“ Đó là ai vậy ?”, một đưá hỏi.

  

“ Jenny Cavilleri”, Ray đáp, “Một con nhỏ vớ vẩn học nhạc.”

  

“ Tớ biết con nhỏ đó “, tay còn lại nói, “ Mông nó chắc nịch.”

 

Tôi làm ngơ các gã thô lỗ và ồn ào này, gỡ chiếc ống nói ra và mang nó về phòng mình.

 

 

“ Nó chơi piano trong băng nhạc Bach”,  Straton nói.

 

“ Vậy còn với Barrett, nó chơi món gì?”

 

“ Chuyện này khó  nói nghe !”

 

Bọn quái eng éc như heo, gầm gừ như thú dữ và cười sặc sụa.

 

Tôi lên tiếng trong khi đi ra : “Này quí vị, câm mõm đi.”

 

Tôi đóng cửa phòng lại trong một đợt sóng ồn ào tiếng nói cười của bọn chúng, cởi giày, lăn ra giường và gọi cho Jenny.

 

Chúng tôi nói thì thầm.

  

“ Này, Jen....”

 

“ Dạ ?”

 

“ Jen, em bảo sao nếu tôi nói với em là ...”

 

Tôi ngần ngừ. Nàng chờ đợi.

 

“ Anh nghĩ là... anh yêu em.”

 

Một giây yên lặng. Rồi giọng nàng trả lời, thật dịu dàng.

 

“ Em muốn nói là ... anh đúng là một tên chết tiệt !”

 

Nàng gác máy.

 

Tôi chẳng buồn mà cũng chẳng ngạc nhiên gì.

 

************

Chương : 1    2   3    4    5    6    7    8    9    10    11    12    13    14    15    16    17    18    19    20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1487
Ngày đăng: 20.04.2005
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bụi đời - Triệu Xuân
Vây giữa đời người - Hồ Tĩnh Tâm
Đất rừng phương nam - Đoàn Giỏi
Sông Hàm Luông - Thanh Giang
Nắng quái - Trầm Hương
Tâm sự tướng lưu vong - Hoành Linh Ðổ Mậu
Trả giá - Triệu Xuân
Thầy thông ngôn - Hồ Biểu Chánh
Thiệt giả, giả thiệt - Hồ Biểu Chánh
Đêm trắng của Đức Giáo Tông - Trầm Hương
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)