Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.400 tác phẩm
2.747 tác giả
640
116.785.496
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 20

Chương XX

 

Lái xe từ Đường 63 Khu Đông Manhattan tới Boston, Massachusetts trong vòng ba giờ hai mươi phút là một điều bất khả thi. Xin hãy tin tôi, tôi đã thử giới hạn tối thiểu trên đoạn đường này, và tôi khẳng định không có một chiếc xe nào, nội hay ngoại, kể cả những chiếc Graham Hill, có thể chạy nhanh hơn. Tôi đã lái chiếc MG qua cổng Mass Turn với tốc độ 150.

Tôi có một lưỡi dao cạo râu điện không dây, và bạn có thể tin là tôi đã cạo râu thật cẩn thận, thay áo sơ mi ngay trong xe, trước khi bước vào cái văn phòng khả kính nằm trên đường State Street. Thậm chí mới có 8 giờ sáng, đã có nhiều tay dân Boston bệ vệ chờ đợi để được gặp Oliver Barrett III. Cô thư ký của ông, vốn biết mặt tôi, vẫn không chớp mắt đến hai lần khi đọc tên mời tôi vào phòng khách bên trong.

Ba tôi không bảo : Dẫn anh ấy vào.

Thay vì vậy, cửa phòng ông mở, và ông tự bước ra. " Oliver." Ông nói.

Vốn đang bị ám ảnh về thể chất qua dáng vẻ bên ngoài, tôi nhận ra ông có vẻ hơi xanh xao, tóc ông xám đi, và thưa thớt hẳn, sau ba năm vừa qua.

"Vào đây con trai" Ông bảo. Tôi không định được giọng của ông. Tôi bước vào bên trong văn phòng, và ngồi lên chiếc ghế dành cho khách.

Chúng tôi nhìn nhau, rồi nhìn lướt qua những đồ vật trong phòng. Mắt tôi dừng lại ở những món đặt trên bàn làm việc của ông: chiếc kéo cất trong một bao da, đồ khui thư có chiếc tay nắm bằng da, một tấm ảnh mẹ tôi chụp cách đây nhiều năm. Ảnh của tôi trong ngày tốt nghiệp trường Exceter.

"Con ra sao, con trai ?"

"Khỏe, thưa ba." Tôi đáp.

"Còn Jennifer ? "

Thay vì nói dối, tôi lẫn tránh vấn đề – dù đó chính là vấn đề – để bật thốt ra lý do sự có mặt đột ngột của tôi.

"Ba, con cần mượn năm ngàn đô. Vì một lý do chính đáng."

Ông ấy nhìn tôi. Và hơi gật đầu, tôi cho là vậy.

"Thế à? " Ông nói.

"Thưa ba ?" Tôi hỏi.

"Ta có thể biết lý do không ?"

"Con không thể nói, ba à. Xin cứ cho mượn số tiền đó."

Tôi có cảm giác – nếu như một người có thể cảm nhận được cảm xúc của Oliver Barrett III – là ông ấy có ý định cho tôi mượn số tiền. Tôi cũng có cảm giác ông ấy không muốn an ủi tôi gì cả. Nhưng ông ấy muốn nói chuyện.

"Ở công ty Jonas và March người ta không trả lương cho con sao ?"

"Có, thưa ba."

Tôi chợt nôn nao muốn nói cho ông biết lương tôi là bao nhiêu, chỉ để cho ông hiểu đó là một thành quả của tôi, nhưng rồi tôi nghĩ, nếu như ông biết nơi tôi làm việc, hẳn ông cũng biết mức lương của tôi rồi.

"Và cô ấy có đi dạy chứ ?" Ông hỏi.

Ồ, ông ấy không hay biết gì hết.

"Đừng gọi cô ấy là 'cô ấy'."

"Jennifer có đi dạy chứ ?" Ông hỏi một cách nhã nhặn.

"Xin hãy bỏ cô ấy qua một bên đi ba. Đây là vấn đề cá nhân. Là một vấn đề cá nhân vô cùng quan trọng."

"Con đã gây rắc rối với một cô gái nào à? " Ông hỏi, nhưng trong giọng nói không có vẻ gì phản đối.

"Vâng. Đúng vậy. Xin hãy cho con mượn số tiền ấy."

Tôi không hề cho là ông tin lời tôi nói. Tôi cũng không nghĩ là ông thực sự muốn biết. Ông chỉ đơn giản hỏi tôi, như tôi đã nói, là để hai bên có thể trò chuyện mà thôi.

Ông kéo chiếc ngăn tủ, lấy ra một quyển sổ chi phiếu bìa da, cùng loại da với chiếc tay nắm khui bì thư và bao kéo. Ông chậm chạp mở nó ra. Không phải để dằn vặt tôi, mà là kéo dài thời gian. Tìm một điều gì đó để nói. Những điều không làm thương tổn.

Ông ghi xong tấm chi phiếu, xé nó khỏi sổ và trao nó cho tôi. Trong thoáng giây, có lẽ tôi chợt nhận ra tôi đã chạm phải tay ông. Vì vậy, ông có vẻ bối rối (tôi cho là vậy), ông rụt tay về, đặt tấm phiếu lên cạnh bàn, nhìn tôi và gật nhẹ đầu. Dường như ông muốn nói " Đấy, con trai." Nhưng thực sự, tất cả những gì ông làm là gật nhẹ đầu.

Tôi cũng không muốn bỏ đi. Chỉ vì tôi không thể tìm ra một điều gì ôn hòa để nói.. và chúng tôi không thể cứ ngồi đó mãi. Cả hai đều muốn nói, thế nhưng thậm chí không thể nhìn vào mắt của nhau.

Tôi hơi nghiêng người cầm lấy tấm chi phiếu. Phải, trên đó ghi năm ngàn đô, có chữ ký của Oliver Barrett III. Mực đã hoàn toàn khô. Tôi cẩn thận gấp nó lại, bỏ vào túi áo sơ mi trong khi đứng dậy và bước ra cửa. Lẽ ra tôi nên nói, ít nhất là một điều gì đó, vì cái tác dụng mà tôi biết rất là quan trọng. Các nhân vật quan trọng của Boston (và có lẽ ngay cả của Washington) đang lạnh cóng gót chân vì chờ đợi ở bên ngoài, thế nên nếu chúng ta còn muốn nói với nhau nhiều hơn nữa, con có thể đợi ở ngoài văn phòng, và ba, ba có thể hủy bỏ kế hoạch ăn bữa trưa…vv…

Tôi đứng đó, bên chiếc cửa mở hé, thu hết can đảm nhìn vào ông, và nói : "Cám ơn, ba."

 

Nguyễn Thành Nhân dịch

 

Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8    9    10    11    12    13    14    15    16    17    18    19    20   21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1204
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)