Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.405 tác phẩm
2.747 tác giả
585
116.786.699
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 8

Chương VIII

 

"Jenny, nói cho cùng, đó đâu phải là Thống đốc!"

Cuối cùng, nhờ trời, chúng tôi đang quay ngược về
Cambridge.

"Im lặng đi Oliver, lẽ ra anh nên nhiệt tình hơn mới phải."

"Thì anh đã chúc mừng đó."

"Anh không độ lượng gì hết."

"Vì Chúa, em còn mong đợi gì ở anh nữa đây?"

"Ôi trời, tất cả mọi chuyện làm em muốn bệnh."

"Cả hai chúng ta đều muốn bệnh" Tôi bổ sung.

Sau đó, chúng tôi im lặng trong một đoạn đường dài, nhưng rồi tôi thấy có điều gì trục trặc.

"Tất cả mọi chuyện gì làm em muốn bệnh, Jen?" Tôi hỏi sau một lúc trầm ngâm.

"Cái cách đối xử kinh tởm của anh đối với ba anh."

"Vậy còn cách đối xử kinh tởm của ông đối với anh thì sao?"

Tôi đã chạm vào nơi nhạy cảm của nàng. Bởi vì Jenny bắt đầu có cảm giác bị tổn thương trong tình cảm với gia đình họ ddàng trai. Cái kiểu của một cô gái lai Ý- Địa Trung Hải. Và tôi đã thiếu tôn trọng biết bao.

"Anh gây khó dễ cho ông ấy, gây khó dễ cho ông ấy."

"Cả hai bên đều vậy, Jen. Em không nhận ra à?"

"Em thấy anh không từ làm bất cứ chuyện gì, miễn là chọc tức được ba anh."

"Không thể chọc tức được O.B.III đâu Jen."

Có một khoảnh khắc im lặng kỳ lạ trước khi nàng đáp lại:

"Có lẽ trừ phi anh cưới Jennifer Cavillery…"

Tôi cố giữ bình thản để tìm chỗ đậu xe trước một dãy quán ăn hải sản. Rồi tôi quay sang nàng, nổi điên lên.

"Em nghĩ vậy thật sao?"

"Em nghĩ một phần nào đó là như vậy". Nàng lặng lẽ đáp.

"Jenny, em không tin là anh yêu em thật sao?" Tôi hét lên.

"Có, nhưng ở một khía cạnh khùng điên nào đó, anh cũng yêu cả cái giai tầng xã hội thấp kém của em."

Tôi không nghĩ ra điều gì để nói ngoài chữ "không đâu". Tôi nói nó nhiều lần, với nhiều giọng khác nhau. Nghĩa là, tôi vô cùng phiền muộn, thậm chí tôi tự hỏi liệu có một chút xíu sự thật nào không trong câu nói tồi tệ của nàng.

Nhưng cả nàng cũng đâu có vui gì.

"Em không phán xét, Oliver. Em chỉ nghĩ vậy thôi. Em muốn nói là em biết rằng em không chỉ yêu anh, em yêu cả tên anh, yêu cả con số của anh."

Nàng ngoảnh mặt ra chỗ khác, và tôi nghĩ là nàng sắp khóc. Nhưng nàng không khóc, nàng nói tiếp :

"Nói cho cùng, đó là một phần của con người anh mà."

Tôi ngồi im một lúc, ngó ra một ngọn ddèn néon lượn theo dòng chữ " Trai & Hàu". Điều làm cho tôi yêu Jenny kinh khủng là khả năng nhìn vào nội tâm tôi, hiểu được những điều tôi không cần phải thốt ra. Nàng vẫn đang nhìn vào nội tâm tôi lúc này. Nhưng liệu tôi có thể đối diện nổi với sự thật là tôi không hoàn hảo? Trời, nàng đã đối diện với sự không hoàn hảo của tôi, và của riêng nàng. Trời, tôi cảm thấy mình thật đáng khinh.

Tôi không biết nói gì.

"Em có muốn ăn trai hoặc hàu gì đó không, Jen ?"

"Anh có muốn bị đấm vào mồm không, Ollie ?"

"Muốn" Tôi đáp.

Nàng co bàn tay lại thành một nắm đấm rồi gá nhẹ vào má tôi. Tôi hôn nó, và khi tôi nhích người qua để ôm nàng, nàng giơ thẳng tay đẩy tôi ra, và hét lên :

"Lái xe đi, công tử. Nắm lấy tay lái và phóng đi !"

Tôi làm. Tôi làm.

***

Lời chỉ trích của ba tôi liên quan đến cái mà ông gọi là tốc độ. Vội vàng. Hấp tấp.Tôi không nhớ chính xác từ ông dùng. Nhưng tôi biết bài thuyết giáo của ông trong buổi ăn trưa tại câu lạc bộ Harvard chủ yếu là về việc tôi tiến tới quá nhanh. Ông xoa dịu bằng lời nhắc nhở tôi dùng thức ăn. Tôi nhã nhặn lên tiếng, rằng tôi đã trưởng thành, rằng ông không nên chỉnh đốn, hoặc thậm chí là phê phán những cách hành xử của tôi. Ông lý luận rằng cho dù là những nhà lãnh tụ cỡ thế giới đôi khi cũng cần những lời phê bình xây dựng. Tôi cho là ông có ngụ ý tới vai trò của ông ở
Washington trong nhiệm kỳ thứ nhất của Roosevelt. Nhưng tôi không định giúp cho ông hoài niệm về F.D.Roosevelt, hoặc vai trò của ông trong việc cải tổ ngân hàng Mỹ. Vì vậy tôi im lặng.

Chúng tôi, như đã nói, đang ăn trưa trong câu lạc bộ Harvard, ở
Boston. (Tôi tiến hành quá nhanh, nếu bạn chấp nhận sự phỏng đoán của ba tôi). Có nghĩa là vây quanh chúng tôi là những bạn bè, thân chủ, người ái mộ…vv…của ông. Nghĩa là công việc này chán ngắt, nếu như đó là công việc. Nếu bạn thực sự lắng nghe, bạn sẽ nghe thấy những câu thì thầm to nhỏ, ví dụ như : " O.B. đi tới đó", hoặc " Đó là Barrett, nhà thể thao lớn".

Đang có một hiệp đấu khác trong cuộc đối thoại đầu Ngô mình Sở của chúng tôi. Chỉ có một điều là, lần này, chủ đề câu chuyện rất hiển nhiên.

"Ba, ba không nói một lời nào về Jenifer."

"Có gì để nói? Con đặt chúng ta trước một việc đã rồi, không phải vậy sao?"

"Nhưng ba nghĩ sao?"

"Ta cho là cô ấy đáng nể phục. Với một cô gái xuất thân như vậy mà len lên tới đại học Radcliffe…"

Bằng cái kiểu đánh trống lãng này, ông đã né tránh vấn đề.

"Hãy đi thẳng vào vấn đề đi ba."

"Vấn đề là cô gái ấy không có quan hệ gì trong việc này cả", ông nói, "vấn đề là ở bản thân con."

"Nghĩa là ?"

"Sự chống đối của con" Ông nói, "Con đang chống đối, con trai ạ."

"Ba, con không hiểu được vì sao cưới một sinh viên Radcliff xinh xắn thông minh lại là sự chống đối. Cô ấy đâu phải loại gái hip-py."

"Cô ấy không là nhiều thứ."

A, chúng tôi đã đi tới điểm nút. Một sự hiển nhiên khốn kiếp.

"Cái gì làm phiền ba nhất, vì cô ta theo đạo Thiên Chúa, hay vì cô ta nghèo?"

Ông đáp lời tôi bằng những tiếng thầm thì, người hơi ngã về phiá tôi.

"Cái gì đã hấp dẫn con nhất ?"

Tôi muốn đứng dậy, bỏ đi. Tôi bảo với ông điều đó.

"Ở lại đây, và nói như một gã đàn ông", ông bảo.

Để đối kháng lại cái gì ? Một cậu bé ? Một cô bé ? Một con chuột ? Dù sao, tôi ngồi lại.

Ông già tỏ vẻ hài lòng khi thấy tôi ngồi lại. Có thể nói, ông xem điều đó là một trong những thắng lợi của ông đối với tôi.

"Ta chỉ yêu cầu con chờ đợi một thời gian."

"Hãy làm rõ nghĩa chữ "thời gian" đi ba."

"Sau khi tốt nghiệp trường luật. Nếu đó là tình yêu thực sự, nó có thể chịu được sự thử thách của thời gian."

"Nó là thực sự. Nhưng vì cái quái gì con phải để cho thời gian thử thách."

Thế là rõ cả. Tôi nghĩ. Với ông, tôi đang vùng lên, chống lại ông. Chống lại sự phán quyết của ông. Chống lại sự thống trị và kiểm soát một cách áp đặt của ông lên cuộc đời tôi.

Ông bắt đầu một hiệp đấu mới :

"Oliver, con chưa trưởng thành."

"Chưa trưởng thành là sao ?" Tôi mất bình tĩnh, thật là khốn kiếp.

"Con chưa đủ 21 tuổi. Chưa là người thành niên theo pháp luật."

"Quẳng cái pháp luật chết tiệt ấy cho rồi!"

Có lẽ vài người bên cạnh nghe câu nói của tôi. Như để trừng phạt sự lớn tiếng đó, O.B. III rót tới tai tôi những tiếng thì thào cay đắng:

"Cưới nó đi, và ta không chúc phúc cho con trong ngày đó đâu."

"Ba, ba sẽ không biết gì về ngày đó."

Tôi đi, ra khỏi cuộc đời ông, và bắt đầu cuộc đời của riêng tôi.

Nguyễn Thành Nhân dịch

Chương : 1    2    3    4    5    6    7    8   9    10    11    12    13    14    15    16    17    18    19    20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1418
Ngày đăng: 22.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)