Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.405 tác phẩm
2.747 tác giả
607
116.787.899
 
Chuyện tình
Erich Segal
Chương 4

Chương IV

"Jenny đang gọi điện thoại dưới chỗ cầu thang."

Cô gái trực tổng đài báo cho tôi biết điều này, dù tôi chưa hề giới thiệu mình là ai, hoặc nói mục đích tới Briggs Hall của mình vào buổi sáng Thứ hai đó. Tôi nhanh chóng kết luận ngay mình đã đạt được điểm số cao. Hiển nhiên cô bé ‘Cliffie chào đón tôi đã đọc tờ Crimson và biết tôi. OK, chuyện này đã từng xảy ra nhiều lần rồi. Quan trọng nhất là Jenny đã báo cho cô bé này biết cuộc hẹn giữa chúng tôi.

"Cám ơn", tôi nói, " Tôi chờ ở đây."

"Bọn Cornell thật tồi. Tờ Crimson viết có tới bốn tên tấn công anh."

"Ờ, và tôi bị phạt. Năm phút."

"Vâng."

Sự khác biệt giữa một người bạn và một kẻ hâm mộ - là với người thứ hai câu chuyện kết thúc rất mau.

"Jenny gọi xong chưa nhỉ ?"

Cô ta kiểm tra lại bảng điện rồi đáp :

"Chưa."

Jenny nói chuyện với ai? Kẻ nào làm nàng phải gác lại những giây phút hẹn hò quý giá của chúng tôi? Một tay chơi nhạc nào chăng? Tôi biết khá rõ gã Martin Davidson, sinh viên bên Adams House, trưởng ban nhạc Bach Society, hắn tự cho mình là một ứng cử viên sáng giá đối với Jenny. Không phải hắn. Tôi không tin gã đó làm được trò trống gì. Dù sao tôi cũng phải chấm dứt sự kỳ đà cản mũi này.

"Phòng điện thoại đặt ở đâu vậy ?"

"Sau góc đằng kia" Cô gái chỉ cho tôi.

Tôi đi xuống. Từ xa, tôi đã trông thấy Jenny. Nàng để ngỏ cửa phòng điện thoại. Tôi chậm bước, làm ra vẻ thản nhiên, hy vọng nàng sẽ bắt gặp tôi, sẽ trông thấy miếng băng, những vết thương, sẽ quẳng điện thoại xuống và lao vào vòng tay tôi. Khi đã tới gần nàng, tôi thoáng nghe đoạn đối thoại cuối cùng : " Dạ, dĩ nhiên. Hoàn toàn như vậy. Oh, me too, Phil, I love you too, Phil."

Tôi đứng chôn chân. Nàng trò chuyện với ai? Không phải là Davidson, trong họ tên hắn không có chữ nào là Phil cả. Từ lâu lắm, tôi đã kiểm tra về hắn trong bản danh sách lớp: Martin Eugene Davidson, số
70 Riverside Drive, New York. Trung học âm nhạc và mỹ thuật. Bức ảnh cho thấy đó là một tên thông minh, đa cảm, nhẹ hơn tôi cỡ hai mươi ký. Nhưng tôi cần gì để ý đến Davidson? Rõ ràng, cả tôi và hắn đều bị Jenny Cavilleri cho ra rìa, vì một gã mà lúc này đây nàng đang gửi tới một cái hôn gió qua điện thoại!

Tôi chỉ mới xa Jenny có 48 tiếng đồng hồ, thế mà một gã Phil nào đó đã bò vào giường với nàng rồi (chắc chắn là như vậy!).

"Yeah, Phil, I love you too, Phil. Bye. "

Khi gác máy, nàng trông thấy tôi, và chẳng chút đỏ mặt ngượng ngùng, nàng mỉm cười gửi cho tôi một nụ hôn gió. Sao nàng lại có thể giả dối hai mặt như thế được nhỉ?

Nàng hôn nhẹ lên bên má không bị thương của tôi.

"Chà, trông anh thật tệ."

"Anh bị thương, Jen."

"Các gã kia trông có tệ hơn?"

"Có. Nhiều. Lúc nào anh cũng làm cho các gã khác trông tệ hơn. "

Tôi nói, cố gắng giữ bình tĩnh, kềm nén ước muốn được đấm gục bất kỳ gã nào đã bò vào giường với Jenny khi tôi xa mặt, và rõ ràng là cũng đã cách lòng, với nàng. Nàng níu tay áo tôi, cả hai đi ra cửa.

"Chào, Jenny" Cô gái trực tổng đài gọi.

"Chào, Sara Jane" Jenny đáp.

Khi chúng tôi đã ra ngoài, sắp bước vào chiếc MG, tôi hít thật sâu, ém đầy lồng ngực không khí ban đêm, và đặt câu hỏi, cố làm ra vẻ tình cờ.

"Nè, Jen…"

"Dạ ?"

"Ơ…. Phil là ai vậy ?

Nàng đáp, một cách rất vô tư, khi leo vào xe :

"Là ba em."

Tôi không thể tin được tai mình.

"Em gọi ba mình là Phil ?"

"Vì đó là tên ba mà. Vậy anh gọi ba anh ra sao?"

Một lần, Jenny đã kể tôi nghe về ba, một thợ nướng bánh mì gì đó ở
Cranston, Rhode, người đã nuôi dạy nàng từ tấm bé. Mẹ nàng chết khi nàng còn nhỏ xíu trong một tai nạn xe hơi. Vì vậy mà nàng chả có bằng lái xe. Ba nàng, theo đánh giá của mọi người, là một tay "đàn ông chân chính" (lời nàng nói), lại dị đoan mê tín một cánh không ngờ, không bao giờ cho phép nàng lái xe. Suốt những năm cuối ở trung học, việc đi lại khi nàng học piano với một người ở Providence thật sự khó khăn. Nhưng nhờ vậy, nàng đã đọc hết các tác phẩm của Proust trên những chuyến xe buýt dài dằng dặc đó.

"Anh gọi ba anh như thế nào?", nàng lặp lại câu hỏi.

Tôi đang nghĩ ngợi đâu đâu, không nghe rõ lời nàng.

"Cái gì ?"

"Anh gọi ba anh bằng danh xưng nào?"

"Ông cụ Khốt."

"Khi có mặt ông ?"

"Anh chưa hề nhìn thấy mặt ông."

"Ông ấy đeo mặt nạ ?"

"Ở mặt nào đó, vâng, mặt nạ bằng đá. Hoàn toàn bằng đá."

"Sao nữa anh, chắc ông tự kiêu kinh khủng nhỉ. Anh là một gã to cao đấy."

Tôi nhìn nàng. Tôi đoán nàng chả hiểu gì cả.

"Ba anh cũng vậy, Jen."

"To hơn gã trung vệ đội All Ivy?"

Tôi thích cái kiểu nàng thán phục thể hình của tôi. Thật tệ là tôi phải tự xếp mình xuống thấp hơn khi kể về ba cho nàng nghe.

"Ông từng dự cuộc thi chèo xuồng đơn ở giải Olympic 1928."

"Ồ, ông thắng chứ ?"

"Không", tôi đáp, đoán rằng nếu nàng biết ba tôi đạt giải 6 vòng chung kết, nàng sẽ bảo ngay là sự kiện này đã tạo cho tôi ít nhiều thuận lợi.

Kế đó là một phút lặng im. Giờ đây, có lẽ Jenny đã hiểu được, là Oliver Barrett IV không chỉ có nghĩa là liên quan đến cái công trình bằng đá ở sân đại học Harvard. Nó còn ẩn chưá một mối đe dọa về thể chất. Tôi muốn nói, ở trong bạn, tức là ở trong tôi, mơ hồ hiện hữu một niềm đam mê đối với thể thao.

"Nhưng ông ấy đã làm gì để anh gọi là ông cụ Khốt?"

"Áp đặt anh" Tôi đáp.

"Xin lỗi ?"

"Áp đặt anh" Tôi lặp lại.

Nàng tròn mắt ngạc nhiên:

"Ý anh nói là…"

"Đừng đưa các vấn đề của gia đình em ra với anh, Jen. Anh cũng có quá đủ chuyện của mình rồi."

"Như cái gì, Oliver, ví dụ như ông buộc anh làm gì?"

"Những điều đúng đắn".

"Thế có gì sai ở "những điều đúng đắn"?" Nàng thắc mắc, có vẻ vui vui vì sự mâu thuẫn có vẻ hiển nhiên.

Tôi kể cho Jenny nghe tôi bị áp đặt theo truyền thống họ Barrett ra sao, điều mà lẽ ra nàng đã nhận ra khi trông thấy tôi co người lại mỗi khi nhắc đến con số đặt sau tên họ của tôi. Tôi ghét phải mang kèm theo bất cứ một con số x nào.

"Ồ vâng, em nhận thấy anh ghét thậm tệ mấy thứ như đạt điểm A, vào đội All Ivy ra sao." Nàng chế nhạo.

"Anh ghét bất cứ thứ gì ông ấy muốn!" Bật thốt ra những điều mình luôn cảm nhận (nhưng chưa hề nói với ai), tôi thấy buồn bực kinh khủng, nhưng hôm nay tôi phải làm cho Jenny hiểu ra mọi chuyện. " Ông ấy vô cùng lãnh đạm mỗi khi anh tới gần. Làm như cho anh gặp là ông đã ban phát một thứ gì ghê gớm lắm."

"Nhưng ông là một nhà doanh nghiệp. Không phải ông rất bận rộn với các nhà băng và những điều đại loại sao?"

"Jenny, em đứng về phía của ai ?"

"Đây là một cuộc chiến à?" Nàng hỏi.

"Đúng vậy."

"Như thế ngớ ngẩn lắm, Oliver."

Có vẻ như Jenny phản đối tôi một cách chân thành. Bỗng dưng, tôi bắt đầu nghi hoặc rằng có một khoảng cách giữa chúng tôi. Ý tôi là ba năm rưỡi ở trường đại học làm chúng tôi có nhiều nhận thức chung mang tính truyền thống, nhưng khi chấp nhận ba tôi là một mẫu người cứng rắn lạnh lùng, nàng liên hệ đến papa yêu dấu của mình, một người mang giòng máu lai Ý- Địa Trung Hải, và không muốn bàn luận nhiều hơn.

Tôi cố đưa ra một dẫn chứng: cuộc đối thoại không ai nghe ai ngớ ngẩn sau trận đấu với Cornell. Câu chuyện này rất gây ấn tượng với nàng. Nhưng lại là một ấn tượng sai lệch hoàn toàn.

"Ông ấy đã đi cả một chặng đường xa đến
Ithaca để xem một trận đấu hockey tồi tệ ?"

Tôi cố giải thích với nàng ba tôi lúc nào cũng chỉ hình thức mà thôi. Nhưng nàng vẫn còn bị ám ảnh với sự kiện ông đã đi cả quãng đường dài cho một trận đấu tầm thường như vậy.

"Thôi, hãy quên chuyện đó đi, Jen."

"Tạ ơn Chúa, anh vẫn còn là con của ba anh", nàng đáp, " Chứng tỏ là anh chưa hoàn hảo đâu."

"Được, em muốn nói là em hoàn hảo chứ gì ?"

"Không đâu, công tử ạ, nếu em được như vậy, chắc gì em kết bạn với anh?"

Lại trở về chuyện bồ bịch tình tang của hai đứa chúng tôi, như thường lệ.

Nguyễn Thành Nhân dịch

 

Chương : 1    2    3    4   5    6    7    8    9    10    11    12    13    14    15    16    17    18    19    20    21    22   
Erich Segal
Số lần đọc: 1377
Ngày đăng: 18.07.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Bờ bên kia - Trần Kiêm Ðoàn
Phản trắc - Hoàng Đình Quang
Tương Tác - Triệu Từ Truyền
Nhạc vũ trong HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH - Trần Kiêm Ðoàn
Tiếng trống Sampô - Anh Động
Sóng lừng - Triệu Xuân
Cõi Mê - Triệu Xuân
Một thời in dấu - Trần Đồng Minh
Dương Từ Hà Mậu - Nguyễn Đình Chiểu
Phố Hoa Phai - Mường Mán
Cùng một tác giả
Chuyện tình (truyện dài)