Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.384 tác phẩm
2.747 tác giả
782
116.692.604
 
Mỹ Linh của tôi-đọan tiếp theo và hết
Vũ Ngọc Tiến

Mỹ Linh úp mặt vào lòng bàn tay, gục xuống thành ghế khóc nức nở. Tôi xích lại gần, đặt tay lên vai nàng, cố tìm lời an ủi mà không biết phải nói gì… Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường ném những giọt thời gian vào khoảng trời bao la, tĩnh mịch. Chúng tôi ngồi bên nhau hút thuốc, nhấm nháp ly rượu Black Label không ai nói với ai một lời nào. Chợt Mỹ Linh ngẩng lên, xoay người nhìn sâu vào mắt tôi hỏi:

- Anh có muốn nghe tiếp chuyện đời em không? Chuyện một nữ tướng cướp, chuyện trả thù đàn ông, chuyện một kiếp lênh đênh, một linh hồn tù tội có danh chỉ bản DC 1357 trong trại giam nổi tiếng ma thiêng nước độc ở Thanh Hóa.

- Mỹ Linh kể tiếp đi, kể cho nguôi vợi những gì đang ghìm nén trong em. Tôi đang nóng lòng nghe em kể đây.

- Ở Tam Điệp em đã kể cho anh nghe chương một của bản Simphony Pathetic (giao hưởng bi thương). Nó chỉ là khúc dạo đầu. Bản giao hưởng nào cũng thường có bốn chương. Chương một là khúc dạo đầu, chương bốn là khúc kết, còn chương hai, chương ba mới là linh hồn của bản giao hưởng. Nó hệt như năm vần “phá – thừa – thực – luận – kết” trong bài thơ Đường luật tám câu bảy chữ ấy… Anh nhìn em cách gì mà lạ thế? Anh nghĩ em, một con đàn bà hư hỏng không hiểu gì thơ ca nhạc họa sao? Em thách ối ông trí thức rởm thời bây giờ hiểu mấy thứ đó bằng nửa em thôi… Nào, bây giờ anh hãy nhắm mắt lại nghe tiếp chương hai và chương ba bản Simphony Pathetic đời em…

Nàng kể tiếp câu chuyện đời mình. Khác lúc ở Tam Điệp, lần này nàng kể ào ạt một hơi. Giọng nàng lúc chậm rãi, lúc hối hả trào ra cơn phẫn uất, lúc lại hả hê vì trả được thù. Tôi ngồi bên nàng bàng hoàng kinh ngạc và đau xót, ngỡ như câu chuyện ở sao Hỏa hay âm ty, địa ngục.

 

9- Em đã kể xong chuyện thời thơ ấu, trả thù thằng hiệu trưởng lưu manh lạc loài vào giới trí thức đánh cắp quyền lực, hành hạ bố em, hủy hoại cả đời thiếu n của em. Nếu chuyện chỉ dừng ở đấy, có lẽ em không thù hận bọn đàn ông các anh đến mức tàn tệ rồi lấy Diệu Loan làm “vợ” mình đâu. Cái số của em toàn gặp những thằng đàn ông tham lam, đê tiện và đểu cáng. Anh còn nhớ hôm đầu gặp nhau, em nhờ anh đóng vai tình nhân và hé lộ điều cơ mật về thằng quan chức lưu manh, chồng hờ bà chủ khách sạn là đối tác đàm phán trong dự án đầu tư du lịch sinh thái không? Nó đấy, thằng Tâm, chính nó là thằng đàn ông khốn nạn em gặp trong đời kể từ sau vụ trả thù thằng hiệu trưởng gốc gác mõ làng. Vào khoảng năm 69, chiến tranh bước vào giai đoạn ác liệt. Hàng viện trợ nhu yếu phẩm từ Trung Quốc, Liên Xô, Đông Âu đổ vào Việt Nam nhiều vô kể. Nghề phe chúng em được dịp phất to. Em và Sếnh Tàu vàng đeo đầy người, tiền “cụ” mượt mười đồng đếm hàng nón. Ngoài việc phe tem phiếu, em và Sếnh Tàu còn chung nhau mở hai lò nước mắm “đểu” ở phố Bờ Sông (phố Trần Nhật Duật) để bán cho khách nhà quê các tỉnh Nam Định, Thái Bình, Hà Tây, Hà Bắc. Chúng em mua nước mắm thối của mậu dịch sắp đổ đi nên không mất tem phiếu. Về xưởng chúng em dùng than hoạt tính để lọc và khử mùi. Cứ một lít chúng em pha thêm ba lít nước lá chuối khô và cho ít muối, mì chính Trung Quốc. Hàng bán đắt như tôm tươi. Có ngày xuất tới năm sáu chục can hai mươi lít. Giữa lúc ấy em gặp Tâm, một sinh viên Đại học Tổng hợp Hà Nội, bố mẹ anh ta gốc quê Kim Bảng, tỉnh Nam Hà. Ông bà ấy là cán bộ kháng chiến, được phân một căn hộ đẹp ở ngay góc phố Hàng Giầy giao với phố Lương Ngọc Quyến. Sống giữa phố buôn bán, ăn chơi vào loại bậc nhất ở Hà Nội, vừa thoát xác nhà quê được dăm năm, cả ông lẫn bà đều rửng mỡ, đổ đốn, ông ăn chả thì bà cũng ăn nem, cả hai đều có nhân tình rồi ly hôn mỗi người một ngả, để lại ba đứa con bơ vơ. Em gặp Tâm vào giữa buổi trưa hè nắng như đổ lửa. Chiếc xe đạp Phượng Hoàng xích hộp màu cánh trả là mốt thời thượng lúc đó của em bị bẹp lốp. Tìm mãi mới gặp chỗ vá xe, lại vớ phải anh thợ lóng nga lóng ngóng như thợ vụng mất kim. Chiếc săm mới tinh của em cứ tháo ra lắp vào mấy bận vẫn xì hơi, lần sau còn tệ hơn lần trước vì bị kẹp. Em điên tiết chửi té tát cho anh chàng một trận đủ những lời tục tĩu của con phe ngoài chợ. Bỗng em nghe ai đó hỏi anh chàng chữa xe đạp: “Tâm ơi! Hôm nay mày không lên lớp à? Ngày mai khoa văn có buổi nói chuyện về phương Tây - văn học và con người của giáo sư Đỗ. Nếu đi nhớ gọi mình cùng đi nhé!” Em ớ người phát hiện ra cái anh chàng chữa xe nửa mùa kia là sinh viên. Vừa giận lại vừa thương, em ném cho anh ta mấy tờ bạc loại mười đồng rồi dắt xe đi tìm thợ khác vá. Một tuần sau không hiểu vì sao em cứ vẩn vơ đạp xe, lượn đi lượn lại ở góc phố Lý Thường Kiệt, đoạn vắng vẻ nhất, gần Thư viện khoa học. Tìm mãi mới thấy anh ngồi dưới gốc cây xà cừ chúi đầu đọc sách. Từ hôm đó chúng em thân nhau. Tâm hơn em đến gần chục tuổi nhưng trẻ trai, giỏi giang, em còn đòi hỏi gì hơn nữa. Thời đó trai gái yêu nhau không còn đâu tốt hơn là dắt nhau vào công viên Thống Nhất. Em nhớ mãi bãi cây vắng vẻ ở góc công viên, giáp đường Đại Cồ Việt. Chính tại nơi ấy em đã trao thân cho Tâm. Tâm đã cho em cơ hội khám phá cái tuyệt vời thẳm sâu trong cơ thể đàn bà của mình mà em đã tưởng bị thằng mõ làng đánh cắp vĩnh viễn. Em đê mê sung sướng đón nhận cái cảm giác thần tiên đầu đời với tất cả niềm hân hoan, khát khao dâng hiến. Chúng em về sống với nhau chẳng cần cưới xin gì. Tâm nói như thế mới lãng mạn, khác thường và thật sự yêu nhau. Em chỉ cần có anh ấy là đủ, chẳng thiết nghĩ đến điều gì khác. Những ngày đầu thật là hạnh phúc. Hàng ngày chàng lên giảng đường Đại học, nàng ra chợ hay xuống xưởng nước mắm. Vì Tâm học năm cuối cùng, đang làm đề án tốt nghiệp nên không phải lên khu sơ tán. Tối về cơm nước xong, chúng em đèo nhau đi xem phim, nghe ca nhạc hay kịch nói. Xem xong ghé vào quán Bà Tàu ở đường Lương Văn Can ăn bát sủi cảo, chàng uống thêm một chén rượu. Lũ bạn ngoài chợ phát ghen với hạnh phúc của em. Hiền lành như Sếnh Tàu cũng phải buột miệng thèm được như em và Tâm dù chỉ một tối. Lũ em của Tâm cũng được em chăm sóc hết lòng. Đứa nào cũng lột xác rất nhanh. Chúng khá ngoan, học giỏi và kính nể chị dâu. Khi Tâm bảo vệ xong luận văn tốt nghiệp cũng là lúc em có mang đứa con gái đầu lòng, Ái Vinh. Em vung tiền chạy chọt các cửa để Tâm được nhận công tác tại một viện nghiên cứu nghệ thuật ở Hà Nội. Nhưng đàn ông các anh chỉ có thể thủy chung với đàn bà chúng em lúc còn hàn vi. Một khi đã thành đạt, vinh hiển thì trăm vụ bạc tình có tới chín mươi vụ do đàn ông. Với tài học rộng biết nhiều,  dẻo mồm, lại thêm sẵn tiền do em kiếm được dùng vào việc qùa cáp, biếu xén các sếp nên Tâm nhanh chóng được đề bạt trưởng phòng, được đi dự nhiều hội nghị quốc tế ở nước ngoài. Thỉnh thoảng các tỉnh đánh xe con về mời Tâm đi nói chuyện. Anh ta bắt đầu cảm thấy ngượng với bạn bè ở cơ quan vì có cô vợ phe phẩy và buôn nước mắm thối. Mỗi lần anh ta lấy khăn mùi xoa bưng mồm, khịt khịt mũi vì vợ mới ở chợ về chưa kịp tắm là em thấy điên cả người, muốn vít cổ anh ta xuống, kẹp đầu vào háng mà đánh cho hả giận. Trước kia anh ta hồ hởi đón em ở chợ, xăng xái giúp em thu dọn can, túi xách lỉnh cà lỉnh kỉnh. Vậy mà bây giờ anh ta tránh cả việc đạp xe qua chợ. Mỗi lần có việc phải đi qua chợ, anh cố tình mua đường để đi vòng. Đời thật chó má! Anh ta sống bằng tiền buôn nước mắm đểu của em, nhưng lại ghê mùi nước mắm. Anh ta thăng quan tiến chức bằng đồng tiền của một con phe, nhưng lại khinh bỉ, bảo đó là nghề vô văn hóa, thất đức. Con phe như em còn có thể giúp cho Nhà nước khỏi phải hàng năm đổ đi hàng chục tấn nước mắm thối ra sông Tô Lịch, bà con nông dân lại có nước mắm ăn. Anh ta đã làm gì cho xã hội ngoài việc đến cơ quan tán gẫu, ra hội nghị nói phét? Tình vợ chồng cứ phai nhạt dần. Nhiều đêm em nằm khóc một mình, chờ chồng đi họp mà lòng thừa biết anh ta đi với bạn gái cùng cơ quan. Vào đúng lúc em đem con Ái Vinh đi bệnh viện vì viêm phổi cấp tính, ông chồng quý hóa, ông bố trí thức ấy đã cuỗm sạch số vàng trong tủ, chạy theo một con đàn bà chửa với thằng khác, nhưng là em ruột ông sếp của anh ta. Chỉ một tháng sau em được tin đám cưới của Tâm với con đàn bà đó được tổ chức linh đình ở cơ quan. Bạn bè khuyên em đến phá, nhưng em cay đắng nhận ra mình với Tâm chưa hề đăng ký kết hôn. Hắn đã chủ định lừa đảo, lợi dụng em để học hết đại học và tiến thân. Hắn không hề yêu em. Đã vậy em còn cố đấm ăn xôi làm gì?... Một năm sau, cái số lận đận đường tình của em vẫn chưa hết nợ. Em gặp Thùy râu qua một đám cưới cô bạn tổ chức ở Cầu Diễn. Anh ta để râu kiểu Hít-le hay Nguyễn Cao Kỳ, nói chuyện còn hay hơn chàng trí thức Tâm của em ngày trước. Dáng người lịch sự tử tế, phong độ đĩnh đạc đường hoàng, cử chỉ rất đàn ông, xã giao lịch duyệt, thoạt nhìn hắn là em mê liền. Đúng là một cú sét ái tình! Ai có thể ngờ hắn là thằng Sở Khanh. Hắn thừa biết em là trùm buôn nước mắm chợ Bắc Qua, tiền nhiều như rác. Hắn còn biết em giỏi tiếng Anh, tiếng Pháp từ bé. Thế nhưng hắn rất cao tay, giả tảng phớt lờ. Ngồi cạnh em, hắn lẩm bẩm hát bài Xan-ta-lu-xia bằng tiếng Anh “I love you madly…”, câu hát làm em mê lịm đi, ngây ngất bởi chàng trai trong mộng. Thực tình nửa chữ tiếng Anh hắn cũng không biết. Chỉ sau đó ba tuần chúng em vội vàng làm đám cưới. Thùy râu đưa em ra Đồ Sơn tắm biển, lên Yên Tử thắp nhang lễ Phật. Lần đầu tiên, sau bao năm bon chen vất vả, em có được tuần trăng mật ngọt ngào hạnh phúc. Hắn tôn thờ em như nữ thần sắc đẹp. Hắn giở đủ ngón làm tình khiến em chỉ còn biết ứa lệ vì sung sướng. Em hân hoan dự định sẽ mua một ngôi nhà khang trang ở phố yên tĩnh, sắm sửa đồ đạc để hai mẹ con về sống với Thùy râu. Bất chợt công an – theo sự tố cáo của Thùy râu, sau này em mới biết - ập đến khám xét hai xưởng làm nước mắm của em. Họ kết tội em sản xuất hàng giả và bắt giam em vào Hỏa Lò Hà Nội. Bé Ái Vinh phải để lại cho Sếnh Tàu chăm nuôi. Những ngày đầu Thùy râu thăm nuôi em tận tình chu đáo. Hắn tỷ tê hỏi em chỗ cất giấu tiền, vàng và những ai còn nợ tiền hàng hoặc vay lãi. Sau đó, hắn cuỗm một mẻ sạch sành sanh rồi ù té quyền. Ngẫm mà cay đắng cho cái thân em. Lần bị lừa trước là vì không chịu cưới hỏi, đăng ký kết hôn. Lần này kẻ lừa đảo lại giăng bẫy bằng việc tổ chức đăng ký và cưới xin linh đình ầm ĩ để em mất cảnh giác. Lần lừa sau tiền của mất nhiều, nhưng tình lại không đau như lần trước... Hết hạn bốn năm ngồi tù, em và Sếnh Tàu mất thêm nửa năm săn lùng Thùy râu mà không tìm ra tung tích. Tiền mất sạch, tình cũng mất. Em căm thù tất cả những ai khác giới, tìm đủ mọi cách để hạ nhục họ. Em cắt tóc ngắn như đàn ông, mặc bò cả cây, kính râm gọng to đi xe máy hiệu Zawa phân khối lớn, bắt đầu cuộc sống giang hồ. Vì vậy, giới giang hồ đồn thổi tiếng tăm, gọi em là Linh trọc hay Linh bít. Để giải sầu, em nuôi một cô bé nhà lành xinh đẹp nhất phố Hàng Đào để đêm đêm ôm ấp, vuốt ve. Em cùng Sếnh Tàu thành lập một đội nữ binh hai mươi đứa, dạy cho chúng võ thuật. Dưới sự chỉ huy của em, đội nữ binh ra oai sấm sét đánh bạt lũ đàn ông trùm lưu manh ở các chợ nội ngoại thành. Tất cả dân “mõi”, cướp giật, lừa đảo, buôn đồ rởm ở chợ đều phải thuần phục chúng em. Cứ mỗi chợ em cắt cử một đội trưởng là đàn bà. Chỉ từ cấp bậc tổ trưởng, nhóm trưởng trở xuống em mới chấp nhận cắt cử đàn ông. Đứa nào phạm tội không trung thành hay gian lận, nếu là đàn ông em xử phạt nặng gấp đôi đàn bà. Hàng ngày các tổ trưởng nộp tiền và sổ sách cho đội trưởng kiểm tra. Em cho phép đội trưởng tùy quyền phân phối lại cho “lính” và “sỹ quan” hai phần ba số tiền kiếm được. Một phần ba em giao lại cho Sếnh Tàu giữ, cho vào két sắt giấu biệt để phòng thân. Hàng ngày em gửi Ái Vinh vào trường bán trú tốt nhất thành phố rồi phóng xe máy đi các chợ kiểm tra và giao việc cho từng nhóm trưởng. Sau một thời gian, lực lượng đủ mạnh, em mở thêm một đội nữ binh giỏi võ thuật chuyên đi đòi nợ thuê, giao cho Sếnh Tàu phụ trách. Đội này hoạt động tích cực và thu về những món lợi kếch sù tới mức nằm mơ cũng chưa nghĩ đến. Phong trào đánh đề, chơi họ càng phát triển, số khách thuê đòi nợ càng đông. Tùy theo mức độ phức tạp của vụ việc và thế lực của con nợ, chúng em sẽ thu của khổ chủ từ hai mươi phần trăm đến một nửa. Đội nữ binh đòi nợ nhờ thế phát triển rất nhanh. Sếnh Tàu phải chia ra năm tiểu đội, bốn hoạt động ở bốn quận nội thành một ở vùng ven đô. Khi Nhà nước bắt đầu cải cách, mở cửa, sản xuất kinh doanh tương đối tự do hơn, em nhớ lại nghề cũ, bàn với Sếnh Tàu mở thêm hai xưởng nước mắm, xin giấy phép và đăng ký kinh doanh đàng hoàng. Phụ trách kỹ thuật mỗi xưởng đều là kỹ sư thực phẩm công nghệ có tài ở trường đại học hay viện nghiên cứu. Giá chất xám ở ta rẻ lắm. Anh là nhà văn hẳn biết câu “văn chương hạ giới rẻ như bèo” của cụ Tản Đà. Em ra nước ngoài lại càng thấm thía cái chất xám ở xứ mình rẻ nhất hành tinh này. Bọn em thuê họ, trả lương tháng chỉ bằng tiền cho một thằng đệ tử uống bia một tuần mà họ mắt cứ sáng ra như nằm mơ. Hăng máu làm ăn, em còn mở bốn lò gạch ở quê ngoại Thường Tín. Đó vừa là nơi sản xuất kiếm tiền vừa là nơi trú quân tạm thời cho bọn đàn em mỗi khi có chiến dịch càn chợ của công an. Đội quân ngầm của em vì thế lên tới con số hàng nghìn, nó phát triển lan về chợ lớn các tỉnh Hải Phòng, Nam Định, Sơn Tây, Hà Đông, Hải Dương, Thái Bình. Người ta tôn xưng em là bà chúa chợ thay cho tên gọi Linh trọc hay Linh bít cũ. Em say sưa trong việc kiếm tiền và hành hạ, sỉ nhục bọn đàn ông dưới quyền mỗi khi chúng phạm tội, dù là rất nhỏ. Mặc dù vậy, vết thương lòng vẫn ngày ngày gặm nhấm trái tim cô đơn. Em đã thay ba lần “vợ”, toàn là con gái nhà lành, xinh đẹp. Nhưng không đứa nào chịu ở với em quá một năm. Duy chỉ có Loan, cô bé thứ tư là em ưng ý nhất. Nghe kể tới đây chắc anh nghĩ em là con đàn bà bệnh họan, đồng tính luyến ái phải không?...Chưa hẳn là thế đâu, anh ạ! Ai đã trải qua kiếp tù ở xứ ta những năm ấy mới hiểu hết sự quái dị của cõi người. Mấy năm em ngồi tù ngoài đời còn đói nhăn nữa là những kẻ mang áo số. Với kiếp đi tù thời đó chỉ trừ có bọ hung và nước điếu là không ăn, không uống mà thôi. Thói đời càng đói ăn thì sự cướp đọat, hành hạ lẫn nhau càng khủng khiếp. Để có miếng ăn ngon, đám tù “đại ca” trong trại tù nữ chúng em ban ngày rất hung dữ, còn ban đêm lại mềm yếu đến kỳ lạ, thèm được chiều chuộng vuốt ve như một nhu cầu tất yếu để xả hơi, để được làm đàn bà tự do như ngoài xã hội. Vậy nên mỗi nữ tù ”đại ca” đều chọn cho mình một “anh chồng thường là tù nhân trẻ đẹp nhất buồng giam. Ra khỏi tù là họ quên ngay cảm giác ấy, đi tìm người đàn ông thực sự. Em cũng từng là nữ tù “đại ca”, nhưng em gọi khác là “cô vợ’ bởi em thù hận bọn đàn ông. Hễ nhìn thấy đàn ông là em liên tưởng đến thằng hiệu trưởng mõ làng hay Tâm hoặc Thùy râu mà buồn nôn, đâu còn muốn động chạm da thịt khác giới nữa, hở anh! Ra tù, thói quen của nữ tù “đại ca” em không sao bỏ được là vì như thế. Loan chỉ hơn Ái Vinh, con gái em sáu tuổi. Nó là con búp bê để em cưng chiều, là người tình cùng giới để an ủi em lúc mềm yếu, cô đơn sau mỗi ngày tung hoành độc ác trả thù đời, phải đóng vai cứng rắn như một tướng cướp đàn ông chính hiệu. Em cũng nhồi nhét vào trong đầu Loan sự thù hận đàn ông. Em luôn canh chừng nó và nổi cơn ghen với bất cứ thằng đàn ông nào đứng gần Loan. Nhưng đàn bà mãi vẫn cứ là đàn bà và Loan cũng đâu phải là em. Sau hai năm đằm thắm với em, Loan bắt đầu xiêu lòng trước những lời tán tỉnh của Nhật béo Hải Phòng. Hai đứa bỏ trốn em, chạy vào Sài Gòn. Vắng Loan có mấy ngày mà em như điên như dại. Em tung người đi khắp nơi lùng kiếm, treo thưởng rất hậu cho đứa nào tìm thấy hai đứa. Được tin báo Loan đang ở đường Võ Di Nguy, quận Phú Nhuận, Sài Gòn, em lập tức bay vào, đến tận giường ngủ dựng hai đứa dậy. Nhật béo nhác thấy em van lạy như tế sao, trông rất hèn hạ. Em túm tóc Loan, chỉ vào Nhật béo đang quỳ mọp dưới đất rít lên: “Mày thấy chưa, bọn đàn ông đều hèn hạ, đốn mạt như nhau cả thôi. Không đứa nào yêu mày thủy chung đến chết, sẵn sàng xả thân vì mày như Linh trọc này đâu. Về đi thôi, về… về… Tao lạy mày. Tao van mày. Trời ơi là trời!...” Loan buồn bã ủ rũ chia tay với Nhật béo, theo em ra Hà Nội. Nhìn vào mắt nó, em hiểu mùi khoái lạc của đàn ông thật sự đã ngấm vào từng làn da thớ thịt nó, em sớm muộn gì cũng sẽ mất nó. Dẫu sao còn nước còn tát, em lôi nó ra Hà Nội cưng chiều nó đủ thứ để nó nguôi lòng. Có lần một con nợ bị “lính” của em bốc hết cả tài sản trong nhà, hắn thuê người trả thù bằng cách đánh vào chỗ mềm yếu của em, tạt a xít vào Loan. Sau vụ đó, em phải đã bỏ ra mấy ngàn đô, sai người đưa nó sang tận Băng-cốc sửa lại sắc đẹp. Nhưng kể từ cái đêm đầu tiên ở Sài gòn ra, nó nằm bên em chỉ thở dài thườn thượt, vuốt ve hời hợt, chuyện trò nhạt thếch. Em ứa nước mắt vì thất vọng, buồn chán. Nỗi đau vì sợ có thể mất Loan khiến em càng thêm thù hận đàn ông. Anh là người chân chỉ hạt bột, không thể hiểu nổi cái ngông của bậc hảo hán trong giới giang hồ như em đâu. Ngông đấy, nhưng lại vừa tàn ác vừa nghĩa hiệp và cái điều cốt lõi là làm “đại ca’ phải có thực tài, hết lòng vì kẻ dưới. Nó khác với lũ quan chức ngu dốt, lừa lọc, nịnh bợ, đểu cáng vừa leo lên ghế quyền chức, có tiền rồi chơi ngông như lũ trọc phú, rởm đời nhiều lắm, anh ạ!... Trở lại chuyện tình cảm giữa em và Loan, một hôm đi chợ về em thấy trên bàn có lá thư tuyệt mệnh, không thấy Loan đâu. Em hoảng hốt, xộc ngay vào nhà tắm phát hiện thấy nó nằm sõng sượt trên sàn, máu chảy lênh láng, nhiều chỗ khô đen bám vào gạch men. Em ôm chầm lấy Loan lay gọi. Không một tiếng trả lời. Áp tai vào ngực em thấy tim nó gần như ngừng đập. Lấy một sợi tóc giơ trước hai lỗ mũi nó, em chỉ thấy hơi động đậy. Còn nước còn tát, em vội hô hoán mọi người đưa nó đi cấp cứu. Loan đi rồi, em ngồi đọc lá thư, nước mắt giàn dụa ướt nhòe hết cả mặt chữ. Đêm nay ngồi giữa khách sạn em vẫn thuộc lòng lá thư của nó.

Chị Linh thân yêu!

Hãy tha thứ cho em, đừng bắt em gọi chị bằng anh như thường ngày. Chị cũng như em, không thể cầm dao cắt bỏ “đôi gò bồng đảo” trên ngực. Vì nó là thứ trời chỉ giành riêng cho cánh đàn bà chúng ta để làm chức năng thiêng liêng – chức năng làm mẹ. Em nói vậy có đúng không hở chị?

Mấy năm bỏ nhà ra đi theo chị, em như đứa em gái bé bỏng hay gọi là “vợ” của chị cũng được. Chúng mình chẳng đã từng ôm ấp, chuyện trò, vuốt ve nhau cơ mà. Lúc đầu,nó đã giúp em quên đi bất hạnh của mình, nỗi đau mất bố. Như chị đã biết sơ sơ, bố em là một nhà vật lý chất rắn nổi tiếng. Các công trình của ông đăng tải ở nhiều tạp chí hàn lâm Âu- Mỹ. Chỉ ngậm đắng nuốt cay một điều là công trình đích thực của ông, nhưng phải ký dưới tên một thằng ngu dốt, có chức quyền trong Viện. Bao nhiêu năm nay, vốn bản tính bộc trực, không chịu luồn cúi, lại quá thật thà say mê khoa học, ông đã bị người ta bóc chất xám như vắt kiệt quả chanh. Năm năm một lần ì ạch lên một bậc lương còm. Học hàm, học vị, ghế cao, ghế thấp đều không đến lượt bố em. Quốc tế mời đi họp ư? Xin mời ông ngồi viết báo cáo để thằng khác đi đọc. Viện hàn lâm nước ngoài mời đi cộng tác ư? Xin hãy chờ xét duyệt lý lịch. Suốt một đời đam mê nghiên cứu khoa học của ông không đủ hút ngày ba bao thuốc Du Lịch. Từ quần áo, miếng ăn đến nhà ở đều phải bám nhờ bố mẹ vợ giàu có ở phố Hàng Khay. Mọi người bên ngoại nhìn ông với con mắt khinh rẻ. Trí thức có cỡ hạng mà suốt ngày bị coi là thằng nhà quê, đồ sâu bọ ăn bám. Mẹ em rất yêu thương chồng, nhưng bà chịu quá nhiều thiệt thòi lại bị sức ép tâm lý nặng nề của những lời mỉa mai, xúc xiểm xung quanh nên lâu dần cũng sinh ra cáu gắt, hắt hủi, coi thường bố em.

Một lần trong khi tiếp xúc với người bạn giáo sư nước ngoài, bố em đã gửi bản tóm tắt công trình nghiên cứu của mình cho Viện Hàn lâm Châu Âu. Thằng bạn thân nhưng dốt nát, đểu cáng đã vu cáo ông tuồn tài liệu mật ra nước ngoài. Thật ra những số liệu mà bố em sử dụng có đầy trong các cặp của chuyên gia Nga được mang về nước nghiễm nhiên, hợp pháp. Bố em đã bị đình chỉ công tác, bị truy tố nên ông đã tự tử giống hệt như em sẽ làm sau khi viết xong lá thư này cho chị. Bố chết không lâu, thằng bạn thân của bố trở thành dượng của em. Thì ra họ âm mưu hại bố em để dễ bề chung sống với nhau. Giữa lúc chán đời, hận mẹ, em đã gặp và đi theo chị.

Chị Linh ơi! Chị có hiểu không, từ ngày nếm trải được vị ngọt ngào kỳ diệu của sự hòa nhập thể xác thật sự giữa đàn ông- đàn bà, trong từng tia huyết quản của em sôi lên một niềm khát vọng làm mẹ. Nhưng đời em đã lệ thuộc cả tâm hồn lẫn thể xác vào uy quyền, tiền bạc của chị. Mỗi ngày qua đi em lại thêm một lần tuyệt vọng. Em mang ơn chị quá nhiều, không thể phụ bạc lại chị. Nhưng chị giữ em như giữ gìn một thứ đồ chơi, đồ trang sức quý giá. Như vậy có ích kỷ không hả chị Linh? Vả chăng hành động lâu nay của chị xét cho cùng là trái quy luật, trái với lẽ tự nhiên của trời đất. Em đã quyết định vĩnh biệt chị bằng một lưỡi dao lam cứa trên cổ tay như ông bố tội nghiệp của mình. Vì vậy em mạnh dạn nói thẳng sự thật.

Chị Linh ơi! Liệu có ngày chị cũng như em hay không? Vì một nguyên cớ gì đó bất ngờ, chị gặp và chung đụng với một người đàn ông đích thực, yêu chị tha thiết. Chị sẽ thấy lại vị ngọt ngào kỳ diệu của nó mà thân xác đàn bà của em không thể cho chị được. Cầu mong cái giây phút ấy nhanh đến với chị trước lúc tuổi già chưa kịp đến. Bố em bảo rằng đối với cuộc đời không gì ghê sợ hơn là sự cô đơn lúc về già. Sống gần chị, em biết rằng với tuổi 40 chị còn rất đàn bà chị ạ! Em tin rằng trên đời còn có những người đàn ông tốt mà chị chưa gặp được đó thôi. Đừng quá tàn nhẫn với chính mình như thế, chị Linh ơi! Hãy tin và sống gấp với thời gian bằng người đàn bà thật sau cái vỏ đàn ông ngang tàng, nghĩa hiệp của chị.

Em yêu chị vô vàn. Hãy cho em hôn chị lên từng câu chữ trên mặt giấy để rồi biệt nhau mãi mãi.

Cầu chúc cho chị hạnh phúc!

Anh là nhà văn, một trí thức em tạm yên tâm gọi là có lương tri, anh hãy cho em biết cảm nghĩ khi đọc thư của Loan! Còn em, đọc đi đọc lại lá thư của Loan em gào khóc rống lên như một đứa trẻ. Nỗi đau quá bất ngờ và quá lớn. Em đã giết chết Loan bé bỏng đáng yêu và tội nghiệp của mình. Em đã qúa ích kỷ. Cả đêm em không sao chợp mắt. Rất may, hôm sau bọn lâu la đến báo Loan đã được cứu sống, nhưng còn rất yếu vì mất nhiều máu. Em vùng ngay dậy, bổ nhào vào bệnh viện, ở lỳ trong đó với Loan, không thiết làm bất cứ việc gì khác. Đứa nào mò vào bệnh viện tìm em trao đổi công việc chỉ tổ nghe em chửi và ăn tát. Em tìm mọi cách an ủi động viên Loan. Em hứa sẽ giải phóng cho Loan và tìm cho nó một tấm chồng tử tế, chu cấp cho hai đứa đủ sống đến hết đời. Loan nhìn em mỉm cười gượng gạo. Nụ cười và ánh mắt nó mách bảo em rằng nó vẫn rất tin những lời em hứa, chỉ trừ có việc tìm bạn đời nó sẽ phải tìm lấy. Một tuần sống trong bệnh viện với Loan là quãng thời gian ngắn ngủi, hiếm hoi để em trở lại sự dịu dàng thiên bẩm của người mẹ, người chị. Em nâng niu giấc ngủ của nó, dỗ dành nó ăn uống, tắm rửa và thay đồ cho nó… Ngày Loan ra viện cũng là ngày em bị bắt giam. Anh đừng giận, khi em nói thẳng là cái họa ấy cũng bởi bọn đàn ông đểu cáng các anh gây ra cho đàn bà chúng em. Thật là họa vô đơn chí. Đám thuộc hạ đàn ông của em những lúc có tiền thường hay xí xởn kéo nhau đi mua hoa ở xóm liều Thanh Nhàn. Một lần em vô tình thấy chúng kháo nhau về một cô gái Kim Oanh nào đó, tên cúng cơm ở quê là Nguyễn Thị Bơ. Nó còn rất trẻ, khoảng 16 tuổi, quê ở huyện Phú Xuyên, tỉnh Hà Tây. Vùng này xuất hiện một thằng “Mã Giám Sinh” hiện đại đi xe Dream, quần zin, áo phông, đeo kính râm gọng vàng. Mồm hắn hót dẻo như nhai kẹo cao su Mỹ. Hắn ta dỗ dành lừa gạt phá trinh của Kim Oanh rồi bán cho mụ chủ chứa ở làng Thanh Nhàn, quận Bà Trưng lấy một triệu đồng. Em thấy động lòng trắc ẩn, sai thộc hạ đón đường nện cho thằng cha “họ Mã” một trận nhừ tử rồi mang tiền đến thương lượng với mụ chủ chứa, đưa nó về lúc chỉ còn cái xác ve sầu, mặc dù khuôn mặt nó đẹp như đức mẹ đồng trinh. Chúng nó kể rằng, ở Thanh Nhàn có đêm con bé phải tiếp đến hai, ba  tốp khách đánh hiệp đồng. Nhìn nó gầy yếu, suốt ngày khóc lóc nỉ non, em rất thương, xót xa cho kiếp đàn bà bạc phận. Bọn thuộc hạ được lệnh của em phải chăm sóc thuốc men, bồi bổ chu đáo cho Oanh. Em cấm đứa nào được táy máy, xí xởn, nếu vi phạm sẽ phạt nặng. Sau mấy tuần Oanh hồi sức, béo đẹp hẳn lên. Em cho mời bác sỹ đến khám, thấy nó không có bệnh tật gì ở đường sinh dục, mới an tâm gọi nó lên hỏi chuyện. Biết nó có nghề may thêu, em mới cho nó mười triệu đồng, bảo nó về quê mở hiệu may ở thị trấn huyện. Đích thân em và Sếnh Tàu mang hoa, thịt quay, giò chả từ Hà Nội về khai trương cửa hàng may đo của nó, trước sự xúc động của gia đình, hàng xóm. Vậy mà không may cho em, thằng cha “họ Mã” kia bị bắt. Nó khai đã phá đời của hàng chục cô gái nhà quê, trong đó có Nguyễn Thị Bơ. Từ Kim Oanh người ta lần ra ổ chứa Thanh Nhàn và sau đó vạ lây sang em. Giữa cảnh đời nhố nhăng, thiện ác khó phân, người có tiền án như em dễ gì minh oan nên mặc dù Oanh và gia đình lên tận nơi thanh minh và bảo lãnh để em tại ngoại, nhưng vẫn không được giải quyết. Họ đành bàn với Sếnh Tàu đưa Ái Vinh về quê Phú Xuyên nuôi đỡ một thời gian vì ở ngoài phố bạn học xa lánh, nó dễ sinh hư. Đời em thế là hai lần đi tù. Lần thứ hai này khiến em hận đời, càng thù ghét bọn đàn ông nên mới có những hình xăm cổ quái trên người mà cô nhân viên mát-xa của khách sạn Hoàng Long chứng kiến… Cám ơn anh đã chịu ngồi nghe em tâm sự về quãng đời ô nhục, tội lỗi. Liệu còn đủ thời gian và cơ hội cho người đàn bà sắp đầy bốn con giáp, làm lại cuộc đời, tìm lại tình yêu không hở anh? Liệu còn có ai trên đời này tin và yêu em thật sự, không phải vì bây giờ em có đô, có vàng, làm bà chủ lớn, một tỷ phú cô đơn giữa cõi đời trần trụi? Em thèm khát một tình yêu đích thực mà cũng ghê sợ, tởm lợm những thằng đàn ông hau háu ngóng đợi két bạc của mình mở khóa. Lúc này đây, trong tim em ngập ứ nỗi xót xa, tủi hận vì đợi chờ hạnh phúc muộn mằn, lại có cả niềm hạnh phúc lâng lâng xao xuyến của chính sự đợi chờ! Liệu như thế có mâu thuẫn không, có trái khoáy và vô vọng không, hở anh?...

 

10- Đêm đã chìm sâu, tĩnh mịch và chợn rợn khiến con người càng thấy bé bỏng, đơn côi giữa vũ trụ không cùng, bí hiểm. Tôi nghe mỗi lời nàng nói ruột gan thắt lại để rồi trào lên ánh mắt niềm thương cảm. Cho đến hết đời tôi cũng không thể cắt nghĩa nổi trạng thái tâm hồn mình lúc ấy. Một thứ tình cảm lạ lùng cứ sôi lên trong mạch máu, chạy giần giật khắp thớ thịt, làn da. Nó ngây ngất một thứ men ngọt đắng mà nồng nàn đến từng hơi thở. Thây kệ cho bà chủ khách sạn mấy hôn nay dở chứng, phát ghen vì tình cảm quyến luyến giữa tôi với nàng. Bà ta có là gì với tôi đâu mà ngại. Tôi không chỉ thương nàng. Tận thẳm sâu con tim mách bảo rằng tôi đã yêu nàng. Tôi ôm chặt Mỹ Linh vào lòng, lau nước mắt cho nàng, vuốt ve lên mái tóc. Người tôi nóng ran, rưng rưng mi mắt... Nàng day nhẹ cằm vào ngực áo tôi, đôi bờ vai nàng rung lên. Tôi luồn tay qua lưng đỡ nàng nằm xuống đi văng, gối đầu lên đùi mình. Nàng ngoan ngoãn khép hờ đôi mắt để tôi lấy khăn thấm nhẹ vào hai bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Môi nàng run run, mấp máy không nói thành lời, nhưng tôi hiểu nỗi đau trong nàng đang dịu lại. Cặp mắt đen từ từ mở to, đau đáu nhìn vào mắt tôi. Đôi bầu vú dưới lớp váy ngủ mỏng tang, không coóc xê che đậy phập phồng khiến cả bầu trời đen thẫm ngoài hiên cũng phập phềnh như muốn rách vỡ. Tôi bảo Mỹ Linh ngủ đi một lát, nhưng nàng khẽ lắc đầu. Nàng bảo:

- Em muốn tận hưởng sự vuốt ve của anh. Đã hơn hai chục năm rồi em chưa nhận được sự vuốt ve êm dịu từ bàn tay đàn ông đích thực. Kiếp người sao lại có đận cay đắng đến vậy. Đến con mèo, con chó cũng thèm khát sự vuốt ve, vậy mà…

- Tại em cứ tự làm khổ mình. Em nuôi mãi mối thù hận giới đàn ông làm gì. Ở đời không thiếu những người đàn ông thủy chung, nhân hậu và cũng chẳng thiếu những người đàn bà lẳng lơ hay nanh nọc, tàn nhẫn. Cuộc sống nó vốn vậy mà em.

- Cái thời mà đời cho em cơ hội kiếm tìm đã qua lâu rồi. Em đã nhận được quá nhiều sự bội bạc, lọc lừa, đểu cáng.

- Mỗi kiếp người là chuỗi dài những bi kịch. Lạ thay, thế mà ta cứ phải dấn thân,  phải yêu và sống đến tận cùng số phận, em ạ!.

- Hãy cứ lấy đời em ra mà bóc tách, luận giải. Em đã dẫm qua mọi ngang trái, lao vào cuộc đời này bằng tất cả lòng đam mê, sự dâng hiến. Nhưng sao cuộc đời cứ tàn nhẫn gạt phứt em ra ngoài nên em phải trả thù. Sau mỗi lần trả thù đời, em lại thấy trống hoác, cô đơn, buồn tủi để rồi lại sục sôi lên ý muốn trả thù. Em muốn yêu cuộc đời lắm chứ, nhưng nó có gì để em yêu đâu. Em là đàn bà, mà với đàn bà em hiểu rằng cho nhiều còn nhận chẳng bao nhiêu. Dẫu sao nhận ít cũng là được nhận, riêng em đến tận bây giờ vẫn chỉ là con số không. Em đang có nhiều tiền, rất nhiều tiền, nhưng càng có nhiều tiền em càng rùng mình ghê sợ đám đàn ông bu quanh mình chỉ vì két bạc. Lúc còn trinh tiết họ lừa mình để cướp lấy tiết trinh; khi son trẻ và sung sức họ dẫm lên sự cần cù, cúc cung tận tụy của mình để phè phỡn và thăng tiến; nay sắp tàn tạ họ lại vẫn thề thốt yêu đương để được mở két hơn là mở khóa quần… Lần này về nước, em đã nhận khối cuộc điện thoại của những thằng đang có chức có quyền gọi đến gợi ý xa gần, tán tỉnh, nịnh bợ em. Cả cái thằng chồng khốn nạn ngày xưa, nay là chồng hờ của bà chủ khách sạn Hoàng Long kia cũng cứ trơ cái mặt thớt, gọi điện săn đón làm em tởm lợm. Đám đông đàn ông đê tiện ấy, họ có cách mạng hay đổi mới đầu óc gì đâu ngoài sự đê tiện và lòng ích kỷ. Miệng lưỡi đứa nào cũng toàn lời hay ý đẹp, nào hoài bão và lý tưởng, nào đổi mới tư duy, còn ruột thì thối nát… Những ngày cùng em đi đàm phán hợp đồng đầu tư mỏ vàng, anh thấy đó, họ xum xoe ca ngợi sắc đẹp, nhiệt tình với quê hương của em, có kẻ còn trơ trẽn nhận đồng hương hay đồng học từ thời tám hoánh. Chỉ cần em ngoắc tay, đánh mắt đưa tình là ối thằng bỏ vợ con, chạy theo tắp lự…

 Nàng nói say sưa không dứt, muốn trút hết nỗi lòng vào tôi để giãi bày, để khuây khỏa. Tôi lặng nghe nàng, cảm thông và chia sẻ.

- Em ghét đời, hận đời nhưng em đâu có trốn được nợ đời - Tôi nói.

- Không, em không trốn chạy mà luôn giàn mặt với đời để giành giật. Lúc này đây đối diện với anh, chút đàn bà còn lại trong em đang nổi loạn, đòi giành giật tình yêu…

Tôi cúi xuống âu yếm nâng cằm Mỹ Linh, ấn ngón tay cái mình lên vành môi, ngăn nàng đừng nói nữa. Cả hai cùng im lặng nhìn sâu vào mắt nhau. Gương mặt đẹp như ngọc của nàng phảng phấp bóng mây quá khứ buồn đau, thù hận và tội lỗi. Đôi bầu vú nàng cuộn lên từng đợt sóng khát khao, chờ đợi tình yêu bấy lâu dằn lòng, ghìm nén trong uất lặng, cô đơn. Nó làm tôi chóng mặt, hai tai ù điếc, mắt cay xè, khắp người run lên như gặp cơn sốt rét ác tính. Nàng vươn tay choàng lấy cổ tôi ưỡn cong người, chờ đợi một nụ hôn, còn tôi thì luống cuống, đần độn đến thảm hại. Trong tôi lúc này có hai thằng người tranh cãi, giành giật. Cái thằng người bằng xương thịt cứ muốn đè nàng xuống, hôn như mưa lên mắt, lên môi và rồi xé toang tất cả những gì che đậy của hai đứa để thân xác hòa quyện vào trong nhau, đi đến tận cùng của sự yêu. Cái bóng của tôi, cái thằng người vô hình mà quyền pháp vô biên đã làm môi tôi cứng đơ như khúc gỗ. Cái miệng to như hàm cá mập đầy râu quai nón của bóng người vô hình kia không ngớt lải nhải, nói cho tôi nghe những điều răn dạy và đạo lý gia đình, về nghĩa vụ làm chồng, làm cha và kết tội tôi là kẻ ngoại tình đểu cáng… Mỹ Linh vẫn chờ đợi, mệt mỏi, chán chường. Nàng buông tay ngã xuống lòng tôi, đuôi mắt nhòe ướt và thở dài. Tôi cũng thở dài, tay run run vuốt má và lau đuôi mắt cho nàng. Lát sau nàng chủ động và quyết liết nắm lấy tay tôi đưa dần xuống vùng ngực, vùng bụng, bắp đùi… Mắt nàng nhắm nghiền lại, miệng lí nhí van vỉ:

- Anh hãy vuốt ve khắp người em một thoáng thôi, như Diệu Loan ngày xưa ve vuốt cho em ấy. Anh coi em như con mèo, con chó, thèm khát bàn tay âu yếm cũng được, nhưng xin đừng chối bỏ!…

Chao ôi! Mỹ Linh của tôi nói chi những lời chua chát. Tôi không sao đành lòng, bàn tay như có ma ám lúc đầu chỉ lướt nhẹ bên ngoài rồi sau luồn vào sâu dưới váy ngủ, mơn man xoa bóp từng vùng da thịt nóng hổi của nàng đang căng mọng bởi sự va chạm âm - dương, đực - cái… Thế rồi tôi bỗng giật mình rút vội bàn tay ra ngoài, ngồi đờ đẫn hồi lâu và cầm tay nàng hỏi:

- Em vẫn nói mình thù hận hết thảy giới đàn ông, sao lúc này chính em lại mâu thuẫn với mình?

- Điều này chỉ có trời biết, anh ạ!

- Anh có gì hơn so với những gã đàn ông tầm thường khác đâu. Cái giống đực thú tính và tham lam chẳng phải vừa tự bộc lộ với em đó sao?

- Anh ít kể cho em nghe chuyên gia đình, hãy nói thật em nghe, anh với chị ấy ở nhà thế nào? Có cái gì đó trong anh như mách bảo em rằng anh là con người không hạnh phúc.

- Em có đa nghi quá không, hở Mỹ Linh? – Tôi gượng gạo hỏi lại, muốn bộc bạch hết với nàng mà sao cứ nghèn nghẹn.

- Ông bạn Robert người Mỹ của anh hình như cũng có cảm giác như em. Con người anh là cả một mớ rối rắm, mâu thuẫn. Những cái thật của đời anh đang bị giấu nhẹm, còn cái phô ra bên ngoài là do anh cố gồng mình lên để thiên hạ nhìn vào bảo đó là hạnh phúc.

- Lại có chuyện như thế nữa ư? Anh với Robert làm bạn với nhau suốt ba năm, chưa hề bao giờ anh được nghe Robert nói những điều như vậy. Có lẽ em đã nghe nhầm hoặc hiểu sai những lời của Robert, hoặc em quá giàu trí tưởng tượng.

- Hình như Robert sống gần anh mấy năm đã lây nhiễm cái bệnh trí thức phương Đông, hay nói vòng vo, không như em vuông nói luôn là vuông, tròn bảo ngay là tròn. Anh biết không, Robert đưa cho em xem tấm ảnh chị ấy chụp chung với anh và hai cháu. Ảnh do Robert bấm máy chụp cảnh vợ chồng, con cái quây quần bên chậu mai ngũ phúc mùa xuân năm ngoái. Anh ta nói lng lơ: “Vợ đẹp, con khôn, đố ai dám bảo bạn tôi không hạnh phúc”. Tiếng Mỹ ít dùng thán từ mà dùng ngữ điệu để biểu đạt. Em nghe Robert phát âm mấy từ cuối cùng, linh cảm thấy đời anh không đủ đầy hạnh phúc, vô số sự phức tạp nên từ hôm đầu đến khách sạn em vẫn để tâm quan sát, dò đoán.

- Em đã quan sát được những gì, nói đi, Mỹ Linh – Tôi nôn nóng hỏi.

Nàng choàng dậy hôn thật nhanh vào má tôi, mỉm cười ý nhị rồi từ từ nằm xuống. Tôi như bị điện giật, choáng người và lặng đi. Bốn mắt chúng tôi nhìn nhau bồn chồn cảm giác muốn cùng được sẻ chia. Lại vẫn tiếng thạch thùng chạy trên tường nhà, ném lưỡi vào đêm đơn côi và lạnh lẽo. Không gian bốn bề tĩnh lặng, gió ngừng thổi và màn đêm căng ra, đặc quánh một màu mực. Tôi sực nhớ tình cảnh vợ chồng lâu nay chung một mái nhà mà gặp nhau lạnh như hai tảng băng. Điều này với tôi chẳng còn quan trọng, tôi đã chai lì. Cô ấy muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm, miễn là kín đáo, đừng để bên ngoài thấy tôi là kẻ đang bị cắm sng, gia đình vẫn êm ấm. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải thòi ra, đến người bạn nước ngoài như Robert còn cảm nhận được thì sao qua nổi cặp mắt Mỹ Linh. Hôm trước, nàng chỉ cần đưa tôi hộp son đắt tiền và mấy thứ dùng cho đàn bà trang điểm, nhờ gửi tặng cô ấy, thấy tôi lúng túng, ngập ngừng, nàng đã nhìn xoáy vào tôi xét đoán. Mà quả thực, mấy thứ đó vẫn đang nằm trơ trong ngăn kéo bàn viết của tôi ở nhà. Phụ nữ có những nhậy cảm riêng về hạnh phúc gia đình. Cái khó xử là nàng đang nói toạc ra vào lúc tôi bị hút hồn vào mê cung tình ái bên người đẹp và đau khổ đến tận cùng số phận, cần sự sẻ chia của tôi. Nàng làm tôi hoang mang do dự… Thế rồi bàn tay vô hồn, đờ đẫn của tôi lại như có ma lực xui khiến lần tìm những vùng da thịt để vuốt ve, mơn trớn.

- Đấy, anh cứ chiều em một chút như thế có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai đứa mình. Em đã nói rồi. Anh chỉ cần coi em như con chó, con mèo thèm một bàn tay ve vuốt cũng được – Lời nàng thầm thĩ theo nhịp sóng phập phồng của đôi bầu vú.

- Nào, em nói tiếp đi, đã cảm nhận được gì về cái tổ ấm của anh? – Tôi gạn hỏi dù tai ù đặc, lòng chẳng muốn nghe.

- Có lẽ đã từng một thời anh chị thật sự có hạnh phúc. Cái thời ấy qua rồi, nhưng cả hai, nhất là anh đang tự làm khổ mình bằng sự đóng kịch trước mặt con cái và thiên hạ.

- Chưa chắc sự việc đã đến nông nỗi ấy đâu, em ạ!

- Anh vẫn tự dối mình, gạt em, bảo thủ lắm! Em cầu xin anh sự ve vuốt bởi em thèm khát nó, cũng bởi xót thương anh.

- Vậy ra em chỉ coi anh như những kẻ đáng thương trong đám giang hồ mà những ngày qua em ban phát tiền như người làm phúc!

- Không… Em với anh là hai kẻ cùng cảnh ngộ, không khát tiền, chỉ khát tình yêu. Cái đáng thương của anh ở chỗ em khát thì em cầu xin anh và sẵn sàng dâng hiến phần đàn bà còn lại trong em, dù chỉ một lần rồi xa nhau cũng được; còn anh thì sao, anh khát, nhưng anh lại cố dằn lòng, chối bỏ cái sự muốn của mình. Thật kỳ lạ, thế hệ của anh, cả ngàn người đều như đúc cùng một khuôn, chẳng ai dám sống thật, chỉ làm nô lệ cho một mớ thuyết giáo mơ hồ, lởm khởm. Trong cái thế giới kim tiền hỗn mang, phức tạp đầy rẫy sự bất nhân, lọc lừa, giả trá thì gia đình là nơi trú ẩn cuối cùng. Cái tổ ấm gia đình phải lành lặn, nồng ấm tình yêu để ta chống trọi với đời. Nó hoang lạnh rồi thì  châm lửa đốt quách, chớ sao lại phải gào rống lên cho thiên hạ biết vẫn còn hơi ấm? Nó rách vỡ rồi thì tung hê, xé bỏ, chứ sao lại cố dằn lòng vá víu rồi quét sơn lên cho người đời nhìn thấy và bảo nó còn lành nguyên? Có thể cả anh và chị ấy đều nuôi ý nghĩ rằng sự nén chịu, đóng kịch của mình là vì con cái. Như vậy đã chắc gì, mà có khi còn hại chúng.

- Trời ơi! Sao chỉ có ít ngày bên nhau mà em rành rõ vậy. Đừng nói nữa, Mỹ Linh, anh xin em đừng nói nữa.

- Không… Chẳng thà em chưa nói ra, cứ để mặc cho anh tự phán xét nó đi một nhẽ. Nhưng em đã nói tuột ra hết cả rồi thì sẽ không chịu buông tha, đồng lõa với thói cam chịu của anh. Đừng… đừng mơn man lên người em nữa. Em muốn được hơn thế. Hãy lột bỏ mọi thứ ra, cùng em đi đến tận cùng của sự yêu. Một lần và chỉ một lần thôi!...

Nàng vùng dậy vít chặt vai tôi đè xuống giường. Tôi, một thằng đàn ông lúc đó thảng thốt như bị “cưỡng dâm”. Nàng ép chặt bộ ngực nóng hổi vào người tôi, lần tìm làn môi của tôi để trút lên nụ hôn sâu đằm đến nghẹt thở. Tôi khuất phục, mê lịm đi vì sung sướng. Hai lưỡi đá vào nhau ngọt ngào vị ngọt của tình yêu đã mất trong cả hai thân xác đơn côi giữa cõi đời bạc bẽo. Chúng tôi điên dại, lăn lộn trên giường, hôn mà như cắn vào bất cứ chỗ nào của nhau. Những bàn tay cuồng nhiệt lần tìm vùng da thịt nhậy cảm của nhau để ve vuốt, gợi tình… Khi tôi và nàng cùng ngồi dậy, toan cởi quần áo thì tôi chợt thấy có ánh mắt nào đang nhòm qua khe cửa khép hờ chưa kịp đóng từ lúc tôi vào phòng. Còn ai nữa ngoài bà chủ khách sạn khát tình như khát nước, khi chiều tối cứ xoắn lấy tôi gợi gần gợi xa, đánh mắt đưa tình. Bà làm việc này chỉ theo thói quen rình mò của một thời đã xa, cả xã hội rình mò lẫn nhau mà thôi. Về chuyện này, bà chẳng có gì giằng buộc hay bắt tội được một nhân viên bảo vệ trong thời mở cửa, nhưng sự xuất hiện của bà lúc này làm tôi khựng lại mọi khao khát đam mê. Tôi không sợ cái nhìn của bà, chỉ chợt nghĩ đến các con, đến những bài vị, hoành phi, câu đối của nhà thờ tổ, trong đại gia tộc nề nếp gia phong xưa nay của mình. Bà chủ đã lảng đi như một bóng ma sao tôi thấy nguội lạnh trong lòng, chỉ kịp mấp máy đôi môi nói lời xin lỗi nàng rồi lao ra cửa phòng như bị ma đuổi…  

Sáng dậy, tôi ôm chặt từng đứa con trước giờ đi học rồi lai nằm vật xuống giường, cố quên đi những gì vừa xảy ra trong đêm, cố chợp mắt thêm vài giờ nữa. Nhưng tôi càng cố bao nhiêu thì hình ảnh Mỹ Linh càng ám ảnh, dằn vặt tôi bấy nhiêu. Mỹ Linh ơi! Em bạo liệt đòi hỏi được dâng hiến, còn tôi thì hèn nhát chạy trốn sự ham muốn khát khao tình yêu của em hay đang chạy trốn chính mình? Không… Tôi cũng muốn ở lại cùng em, không phải vì bản năng của giống đực, mà thật lòng yêu em bởi cảnh ngộ tôi lúc này nào có hơn gì em ngày xưa. Tôi thèm khát được cùng em một lần dù chỉ một lần thôi, nhưng tôi không thể. Dớ dẩn, thật dớ dẩn! Tôi đã liều lĩnh thò tay mơn trớn vào da thịt em, đùa rỡn với thằng đàn ông trong tôi rồi tôi lại hoảng sợ thằng đàn ông ấy sẽ vượt rào ngoại tình, làm khổ các con mình, vi phạm giáo lý và truyền thống gia tộc… Có tiếng chuông điện thoại reo, nhưng tôi chẳng buồn nhấc máy. Nó vẫn reo, reo mãi kiên trì và bướng bỉnh làm tôi chợt nghĩ đến nàng, lòng thêm bối rối. Tay tôi run run cầm máy, giọng ngập ngừng đứt hơi từng tiếng:

- A lô!... Tôi nghe… nghe… đây… đây…

- Em… Mỹ Linh đây mà. Anh mệt lắm phải không? Em cũng vậy. Ta tạm quên chuyện đêm qua, ngủ nữa đi anh nhé!

- Anh muốn ngủ mà không được.

- Cứ đếm đến 100 là sẽ ngủ ngon, đừng uống thuốc hại người lắm, anh ạ!

- Em có buồn, có giận anh không?

- Ngủ đi, nghe em ngủ đi sẽ nguôi ngoai mọi chuyện.

- Em vẫn chưa trả lời.

- Buồn thì có, nhưng giận thì không, chỉ thương anh, thương cho số phận của hai đứa mình.

- Em cũng ngủ đi cho lại sức, còn nhiều việc phải làm trước ngày em về Pháp.

- Vâng... Hôn anh… Cám ơn anh vì tất cả!

Tôi chưa buông máy bởi nghe rõ tiếng nàng bật khóc. Tôi tần ngần, muốn nói lời an ủi, nhưng đầu dây bên kia đã chủ động dập máy. Mỹ Linh của tôi, sao em lại bật khóc, tiếng nghe não nề và oán hận?... Tôi gieo mình xuống giường, vùi mặt vào gối để ngăn dòng lệ. Hồi lâu tôi thiếp đi, mơ thấy mình bồng bềnh giữa khoang thuyền trôi theo dòng xoáy của con sông cái. Có hai bóng người nhập nhòa trên bờ, chạy theo con thuyền; Mỹ Linh như nàng tiên trong bộ váy áo trắng tinh, mắt nhòa lệ; còn bà chủ thì khỏa thân trắng lốp, vỗ bành bạch vào chỗ ấy mà chửi với theo…

 

11- Những ngày sau đó, chúng tôi vẫn gượng gao bình thản, cùng nhau đi làm việc trên Ủy ban thành phố và đối tác đầu tư khu du lịch sinh thái. Ác thay, theo thỏa thuận ban đầu thì lúc này mới thật sự cần đến vai kịch tôi phải đóng làm tình nhân của Mỹ Linh. Trước hôm gặp gỡ lãnh đạo thành phố, nàng bắt tôi đi tiệm làm đầu sang nhất thủ đô để nhuộm tóc và sửa sang “sắc đẹp”, sắm giầy và quần áo sang trọng cho đúng vai tình nhân của bà chủ tập đoàn tài chính, có vị thế khét tiếng trên thị trường chứng khoán Paris. Tôi khoác tay nàng bước vào phòng khánh tiết uy nghiêm, trang trọng của chính quyền giống như các nhân vật đàn ông của Banzac khoác tay nàng quận chúa Paris bước vào lễ hội cung đình của vua chúa phương Tây thế kỷ XVIII. Ông Tâm, người chồng hờ của bà chủ khách sạn Hoàng Long chạy lại xun xoe bắt tay tôi và nàng, dẫn đi giới thiệu chúng tôi với từng vị lãnh đạo cao cấp của mình. Con mắt ông ta đáo điên, thái độ khúm núm trước các bề trên và cả trước núi tiền của Mỹ Linh sẽ bỏ vào hạng mục đầu tư quan trọng nhất nhì thủ đô những năm đầu thiên niên kỷ mới. Nàng ghé tai tôi thì thầm: “Thằng khốn cũng đang đóng kịch, nhưng là vở kịch mạt hạng của quân trộm cướp khoác áo mũ quan tri phụ mẫu”. Nàng tiếp xúc với giới quan chức rất sành điệu, lịch sự theo thông lệ ngoại giao quốc tế. Tôi có cảm giác nàng đủ tầm làm một chính khách cỡ lớn. Nàng được các vị quan chức nồng nhiệt chúc mừng, hoan nghênh tấm thịnh tình của một Việt kiều yêu nước về đầu tư, góp phần hiện đại hóa quê hương, đất nước. Những ngày tiếp theo là liên tục các cuộc hội đàm, thương thuyết giữa nàng với công ty Thế Kỷ Mới của anh chàng Tuấn đen, con trai ông Tâm. Tuấn đen thực ra chỉ là cái bung xung, mọi cuộc thậm thụt đàm phán kín, thỏa thuận ngầm giữa đôi bên chỉ có nàng và ông Tâm, thêm tôi đóng vai nhân tình của nàng làm nhân chứng, kiêm thư ký ghi biên bản. Nom bộ dạng bà chủ khách sạn mấy ngày này thật đáng thương. Bà hậm hực ghen tức, mặt nặng như chì mà không dám nói. Với ông Tâm, bà phải dằn lòng chịu nhẫn nhục đã đi một nhẽ, nhưng còn với tôi - con mồi ái tình, có lẽ bà lo công phu giăng bẫy của mình sẽ thành xôi hỏng bỏng không chăng? Anh bạn nhà báo được bà bắn tin, vội tìm tôi bông phèng nhắc khéo: “Này bố trẻ, đã kịp lẳng cho bà chủ được mấy quả tình rồi hay sao mà để người ta đang lồng lên ghen bóng ghen gió kia kìa?” Tôi ớ người một lúc rồi cười và bảo: “Yên tâm đi, không có chuyện ấy đâu, ông bạn thân mến, tôi vẫn là tôi cơ mà.” Thật lòng lúc này tôi chỉ quan tâm đến nội dung các văn bản thỏa thuận giữa nàng và cha con ông Tâm trong vỏ bọc công ty Thế Kỷ Mới. Hóa ra đôi bên đã từng có nhiều lần tiếp xúc, bàn thảo tại Paris từ hơn một năm nay. Những lần ấy chỉ có Tuấn đen và Ái Vinh ký kết, nhưng ngay từ đầu, nàng đã phái người sang Việt Nam điều tra kỹ về ông chủ thật sự của công ty Thế Kỷ Mới. Đọc đi đọc lại chồng hồ sơ dự án đầu tư, tôi giật mình lo cho nàng, càng ghê sợ con người ông Tâm. Một kế hoạch cướp đất của nông dân ngoại thành, đem lại siêu lợi nhuận cho cả hai phía liên doanh đã được hoạch định từ Paris và đang cụ thể hóa trong mật đàm ở Hà Nội. Giấy trắng mực đen ghi rõ, diện tích thật sự dùng cho dự án khu du lịch sinh thái chỉ có 15 Ha, họ làm thủ tục xin cấp đất 20 Ha. Phía công ty Thế Kỷ Mới có trách nhiệm lo mọi thủ tục cấp đất, còn tập đoàn tài chính Việt Hùng Linh của nàng tạm ứng trước cho ông Tâm 5 triệu USD gọi là tiền lo thủ tục và đền bù cho nông dân để giải phóng mặt bằng. Tiếp đó, nàng lại phải đầu tư thêm 2 triệu USD cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng. Sau khi hoàn tất đầu tư giai đọan một, hai bên thông qua công ty Thế Kỷ Mới sẽ trích ra 5 Ha chia lô bán đất kiếm lời trước, rồi mới tiếp tục góp vốn đầu tư khu du lịch sinh thái. Tiền đầu tư giai đọan hai dự kiến là 50 triệu USD và theo tỷ lệ góp vốn công ty Thế Kỷ Mới 51%, còn nàng 49%. Những con số biết nói trong văn bản khái toán giai đọan một làm tôi bàng hoàng sởn gai ốc. Tôi xót xa thương những người nông dân khốn khổ và lo sợ cho nàng. Thương vì người ta cướp trắng trợn 20 Ha đất của nông dân ngoại thành, không phải đền bù đất lớn như ở nội thành, chỉ phải đền bù hoa màu trên đất thổ canh với giá rẻ mạt 95 ngàn đồng một mét vuông, cộng lại là 19 tỷ đồng, tương đương với hơn 1 triệu USD. Sẽ có bao nhiêu hộ nông dân mất ruộng và mỗi hộ, khi nghề nghiệp không có, sẽ sống ra sao với khoản tiền ngót nghét một trăm triệu đồng đền bù làm vốn sinh nhai. Thế nhưng kết thúc giai đọan một, nơi ấy sẽ thành khu đô thị và du lịch mới, chỉ cần chia lô bán đứt đi 5 Ha đất dư thừa của dự án, nàng và những kẻ tham gia liên doanh khái toán với nhau có thể thu về 150 triệu USD. Cứ cho rằng, họ thật lòng đầu tư hết 50 triệu USD cho giai đọan hai, vẫn có thể chia nhau bỏ túi 100 triệu USD. Chao ôi! Một nguồn lợi khổng lồ nhầy nhụa máu và nước mắt đồng loại mà nàng cũng đang tâm đặt bút ký ư?... Nhưng cái món lợi này nàng cũng đâu dễ nuốt trôi bởi ông Tâm đang cầm dao đằng chuôi, còn nàng hớ hênh cầm dao đằng lưỡi! Nàng mù quáng tạm ứng cho ông ta 5 triệu USD, vậy còn gần 4 triệu USD kia sẽ vào túi của những ai và ông ta chắc cũng sẽ cấu về phần mình không ít trong số đó. Lại nữa, sau khi đầu tư tiếp 2 triệu USD để kết thúc giai đọan một, nàng phải thông qua công ty Thế Kỷ Mới, chia lô bán đất dư thừa liệu có an toàn? Con người đã từng lừa nàng ngày xưa kia có gì đảm bảo sẽ không lừa tiếp nàng lần thứ hai, khi ông ta cầm dao đằng chuôi, có bọc “vỏ thép quyền lực”?...Tôi vô cùng oán giận và lo cho nàng, nhiều lần thiết tha can gián, nhưng nàng vẫn tỉnh bơ, cười rồi nói nhỏ vào tai tôi: “Anh yêu của em, hãy đợi đấy, vai kịch của anh chưa kết thúc.” Lời nói nhẹ như lông hồng và ánh mắt tình tứ của nàng khiến tôi cứ ngờ ngợ một điều gì hệ trọng sắp xảy ra. Hôm đàm phán cuối cùng, nàng chọn địa điểm rất xa trung tâm thành phố, trong một căn phòng kín đáo và sang trọng tại khách sạn cấp sao của sân “gôn” Chí Linh. Tôi xách theo chiếc va ly đựng 5 triệu USD tiền mặt lên xe, cùng nàng đi đến điểm hẹn, lòng ngập ngừng bối rối, hoang mang cực độ. Đâu phải vì hám tiền công nàng thuê mà tôi tham gia vào cuộc chơi đầy tội lỗi. Tôi muốn đi đến tận cùng của cuộc chơi để khám phá, khi cần sẽ lên tiếng bằng ngòi bút trước công luận vẫn chưa muộn. Nhưng tận thẳm sâu, tôi vẫn tin nàng, hy vọng ở những điều tốt đẹp sẽ xảy ra… Trong phòng mật đàm chỉ có bốn người - tôi, nàng và cha con ông Tâm. Lúc này nàng mới đặt hết những câu hỏi về khả năng rủi ro đầu tư của mình và tính khả thi về việc chia lô bán đất. Cha con ông Tâm hau háu nhìn chiếc va ly, thay nhau say sưa giải trình từng khỏan tiền bồi thường cho nông dân, lo lót cho những ai, cơ quan nào và cả kế hoạch phù phép hoàn hảo đối với 5 Ha chia lô bán đất. Tôi thực sự ù tai, chóng mặt trước những con người đáng sợ và ghê tởm ấy. Khi tôi run run mở va ly đầy tiền, trao cho Tuấn đen, trước sự chứng kiến của nàng và ông Tâm thì bỗng một tốp an ninh mặc thường phục xông vào. Họ ung dung tháo gỡ hệ thống camera, máy ghi âm do nàng thuê người bí mật cài đặt ở bốn góc phòng, xích tay ông Tâm và Tuấn đen giải đi. Nàng bình tĩnh trao thêm cho bên an ninh toàn bộ hồ sơ các cuộc đàm phán làm bằng chứng buộc tội những kẻ tham nhũng, lừa đảo. Tôi sững người kinh ngạc trước màn kịch tuyệt vời của cuộc chơi, hiểu ra tất cả. Họ đi xa rồi, nàng gục đầu vào vai tôi bật khóc. Những gịot lệ mừng vui trả được thù xưa của nàng và của nỗi đau đời trong tôi cùng trào ra, ướt nhòe vai áo của nhau. Mỹ Linh ơi! Tôi đã hết giận và hiểu em hơn. Tôi thầm reo lên trong lòng, hả hê, sung sướng…

 

12-  Có lẽ tôi đã yêu nàng đến si mê thật rồi, không gỡ ra được. Với bà chủ khách sạn gần đây luôn cập kè, mời gọi, quyến rũ, kể cả hờn mát sao tôi vẫn thấy dửng dưng, nhưng với nàng thì tôi không thể ghìm lòng thêm phút giây nào nữa. Ở tuổi ngoài năm mươi, đầu hai thứ tóc mà cảm giác yêu đương nồng nhiệt thời trai trẻ chợt trỗi dậy trong cõi lòng cô quạnh của tôi. Một ngày không nhìn thấy Mỹ Linh, nghe giọng nói của nàng tôi đã thấy cồn cào, khắc khoải mong đợi, đứng ngồi không yên. Nhân viên tiếp tân đặt chỗ cho chuyến bay cất cánh lúc mười chín giờ hôm nay mà sao suốt đêm qua không thấy nàng về nhận vé, chuẩn bị hành lý. Bà chủ khách sạn cũng bỗng nhiên đi biệt, không nhìn thấy mặt để tôi hỏi cho ra nhẽ. Gọi điện đi các nơi nàng thường giao tiếp đều bặt tin. Tôi đã thức trắng đêm, nín thở chờ nghe một tiếng chuông điện thoại của nàng. Hôm nay là ngày cuối cùng và đêm qua tôi khao khát biết bao một giây phút bên nàng để rồi xa mãi. Chiều qua, nàng dặn tiếp tân sẽ ăn tiệc tối ở nhà thuyền Hồ Tây, chắc về muộn một chút. Nàng nói với tiếp tân, nhưng mắt lại hướng về phía tôi như một lời bắn tin rồi khoác tay Diệu Loan ra xe. Đêm xuống, con tim tôi thấp thỏm chờ đợi và cả thằng đàn ông trong tôi cũng hừng hực lửa yêu như bị thiêu đốt. Tôi lên xuống cầu thang, ra ngóng vào trông nơi đầu phố không biết bao nhiêu lần. Chỉ khi hoắng lên gọi điện, bổ đi tìm kiếm khắp nơi, tôi mới chợt nhận ra mình ngu ngốc, quên hỏi địa chỉ hay điện thoại của Diệu Loan. Nếu nàng ngủ lại chỗ Diệu Loan, chẳng lẽ không gọi điện về khách sạn? Liệu có  xảy ra điều gì bất trắc? Nàng mở tiệc chia tay với đám bạn giang hồ ngày xưa, biết đâu có đứa nổi cơn thú tính làm bậy? Hay nàng đã nghĩ lại, sợ thêm một lần quá đà từ cả hai phía tôi và nàng? Không lẽ khi nàng biết sợ thì cái sự muốn trong tôi lại nổi loạn, bóp vụn mọi nỗi sợ hãi, kiêng dè!…

Cuối cùng, vào quãng quá trưa thì Mỹ Linh xuất hiện. Gương mặt nàng buồn rười rượi. Tôi hớn hở lao ra đón, chẳng cần giữ ý, dìu nàng lên phòng.

- Em đi đâu suốt đêm qua và nửa ngày hôm nay, hở Mỹ Linh? – Tôi hỏi.

- Buồn chán và thất vọng lắm, anh ạ!

- Nhưng vì sao?... Giời ơi, em nói đi!...

- Cái bữa tiệc chết tiệt làm em mất toi gần nghìn đô chỉ để chuốc thêm tủi hổ, nhục nhã và thất vọng. Nhưng như thế cũng may, nhờ nó mà em tỉnh ngộ, thay đổi toàn bộ kế hoạch đầu tư cho mỏ vàng ở Thanh Hóa.

- Anh không đến dự, nhưng nghe em nói đã tập hợp cả mấy trăm người trong đám giang hồ cũ. Họ dù đã hoàn lương, nhưng bản chất vô chính phủ và sự mỏng học cũng đủ làm náo loạn một vùng. Sao em sơ ý thế?

- Em tin và giao việc tổ chức bữa tiệc cho Diệu Loan, còn nó lại ngờ nghệch tin một thằng đội trưởng đòi nợ thuê, “lính” cũ của Sếnh Tàu ngày xưa, nay đang giàu phất lên nhờ làm bảo kê cho các vũ trường nên mới sinh chuyện. Chúng nó bao cả nhà hàng từ mười chín giờ đến hai mươi bốn giờ đêm. Một ban nhạc sống, đầu tóc mặt mày gớm ghiếc, như móc ở lỗ cống nào ra không biết. Nhân viên phục vụ cũng bị thằng giời đánh nào yêu cầu nam mặc quần áo bộ đội, nữ mặc bò cả cây, đeo kính râm gọng to, hệt như trang phục đám lính bụi đời của em ngày xưa… Đại loại cách bài trí của bữa tiệc lặp lại những trận quậy phá ngày xưa đổ chùa vỡ quán của tụi em. Lâu rồi, giờ thấy lại cảnh ấy, em buồn muốn khóc mà họ thì nhơn nhơn tự đắc, không chút xấu hổ, kể cho nhau oang oang những chiến tích một thời tội lỗi, để khoe sự tài giỏi hay trung thành đến mù quáng với một con đàn bà tên Linh xa lạ độc ác ngày xưa. Thậm chí có đứa còn ngây thơ nghĩ rằng em sang Pháp làm trùm mafia bên đó. Chúng có biết đâu nhờ một sự ngẫu nhiên và hồng phúc của gia tộc, được anh Hùng, người anh ruột mà em phải xa từ bé, tin tưởng giao cho quản lý sản nghiệp mấy đời gây dựng của ông nội, em đã giã từ quá khứ để làm một con người cho đúng nghĩa con người.

Tôi chợt nhớ có lần Mỹ Linh đã kể về người anh trai, được ông bà nội đưa đi Sài Gòn từ bé để ép bố mẹ nàng di cư vào Nam. Nàng đi Pháp theo sự cầu khẩn của anh ruột là giáo sư - viện sĩ Lê Huy Hùng. Ông là con mọt sách, chỉ thừa hưởng gia tài to lớn bên nội, bên ngoại ở Pháp và Mỹ, đâu biết gì chuyện kinh doanh. Tập đoàn tài chính Việt Hùng do ông làm chủ tịch là một doanh nghiệp chuyên kinh doanh vàng bạc, đá quý và có chi nhánh ngân hàng ở 15 quốc gia, trong khối nói tiếng Pháp. Từ lâu, khi ông bà nội nàng qua đời, mọi việc kinh doanh đều do bà chị dâu của nàng quán xuyến, nhưng bà đã chết ở Nam Phi vì tai nạn máy bay. Sau ngày thống nhất, ông Hùng đã nhiều lần về nước tìm kiếm em gái. Biết nàng còn đang bị tù ở trại giam Thanh Hóa, ông tìm cách nhờ đại sứ quán can thiệp để mình bảo lãnh cho em gái, thuyết phục nàng qua Pháp, nhưng nàng không chịu. Từ khi vợ chết, ông Hùng thật sự hoang mang, lúng túng, không điều khiển được kinh doanh; các con ông thì đứa mải ăn chơi, đứa đang đi du học Mỹ. Ông bay về Việt Nam, năn nỉ em gái lần nữa rồi làm thủ tục đón mẹ con nàng đi Paris. Ái Vinh bây giờ vừa làm phó tổng giám đốc, vừa học thêm lớp đại học quản trị doanh nghiệp ở trường đại học Sorbon. Mỹ Linh thay anh trai làm chủ tịch kiêm tổng giám đốc, đổi tên doanh nghiệp là Việt Hùng Linh. Đời nàng vẫn còn nhiều vận may và tôi hy vọng nàng sẽ hạnh phúc…

- Anh nghĩ gì mà ngây người ra thế? – Nàng hỏi.

- Nghĩ về em, về ông Huy Hùng và Ái Vinh con em.

- Em cũng đang nghĩ về đống tài sản kếch xù của ông bà và anh Huy Hùng giao cho mình quản lý. Em đã kịp nhận ra sai lầm, không thể đem một khoản tiền lớn đầu tư vào các việc vô tích sự. Đêm qua, em trốn anh ở nhà mẹ con Diệu Loan và đã quyết định thay đổi cơ bản dự án đầu tư vào mỏ vàng.

- Anh sợ em có hấp tấp quá không? Em đã rất công phu điều tra, khảo sát, tốn bao sức lực và tiền của cho mỏ vàng ấy, sao có thể đột ngột thay đổi sau một bữa tiệc?

- Anh còn nhớ không, những ngày đầu về Việt Nam, em đã hỏi chuyện anh rất tỉ mỉ về tình hình các mỏ vàng. Tài liệu mà anh cung cấp đều cho thấy, ở ta chỉ có mỏ nhỏ và chủ yếu la mỏ sa khoáng, rất ít mỏ vàng gốc. Quản lý các mỏ vàng theo kiểu Việt Nam và mấy liên doanh nước ngoài đã đi trước đều thất bại vì yếu tố con người. Em chợt nảy ra ý nghĩ liên tưởng đến mô hình tổ chức của các băng bụi đời. Nó khốc liệt, tàn nhẫn, nhưng lại rất hiệu quả nhờ vào tài năng, uy lực của thủ lĩnh và sự trung thành của thành viên. Nếu em tập hợp được những con người có quá khứ ấy, nay đã hoàn lương, nhưng sống trong nghèo khổ, lợi dụng uy lực của một số đại ca có máu mặt ngày trước, rồi khép họ vào một mô hình tổ chức văn minh thay thế các luật rừng, có thể sẽ thành công mà em cũng làm được việc ơn nghĩa với họ. Theo các văn bản đã ký với nhà nước Việt Nam, vốn pháp định của công ty là 12 triệu đô, so với gia sản nhà em chỉ là cái móng tay. Tiền thuê đất, thuế tài nguyên, thuế môi trường và các khoản riêng cho địa phương là một nửa, nửa còn lại là vốn lưu động do thành viên công ty đóng góp dưới dạng cổ đông, nhưng thực chất là tiền của em cho không họ. Em dự định tặng cho mỗi người 10 cổ phiếu, mỗi cổ phiếu có mệnh giá 50 đô. Bắt đầu vào công ty họ sẽ có một cuốn sổ lương in đẹp, bìa cứng phủ nilon để dùng trong 10 năm. Mức lương trong thời gian học nghề là 50 đô, bước vào sản xuất sẽ là 100 đô. Theo cơ chế khoán, nếu ai làm ra giá trị sản phẩm vượt mức khoán thì số tiền thừa ra sẽ được bổ sung vào vốn góp cổ đông của họ để chia lãi với công ty. Nếu ai chây lười không đạt mức khoán sản phẩm sẽ bị trừ vào vốn góp mà em đã cho không họ ban đầu. Khi vốn góp bị cạn dần do chây lười hoặc gian lận, giấu giếm sản phẩm không nộp thì đến lúc hết vốn, họ sẽ bị đào thải không thương tiếc, cũng không oán trách được em..

- Nếu vậy, với đám đại ca, em định sử dụng thế nào?

- Trước hết phải lựa chọn thử thách, ưng rồi em sẽ cho đi tham quan học tập ở nước ngoài, học xong có sát hạch công minh, chính xác. Một khi đã được em tin dùng, họ sẽ nhận được đãi ngộ đặc biệt. Đám đại ca này vốn có uy lực, sự trung thành, nay có thêm kiến thức nhất định công ty sẽ vào khuôn phép. Lương họ mỗi tháng là hai ngàn đô. Em sẽ cấp cho họ mỗi người một xe ôtô dưới dạng trả dần. Có xe, có tiền, có quyền và có kiến thức, họ sẽ tạo nên sức mạnh đột biến của công ty. Họ sẽ là thần giữ của cho em…

- Vì sao em vứt bỏ cái kế hoạch đã dày công nghiên cứu tỉ mỉ?

- Vì em chợt nhận ra kế hoạch ấy là bốc đồng, không tưởng. Em làm sao thay đổi được cái bản chất ăn mày, ăn cắp, ăn cướp của họ, khi xã hội bây giờ nhan nhản những thằng còn lưu manh gấp bội như cha con lão Tâm? Kế hoạch từ thiện ấy không đến nỗi làm em phải phá sản, nhưng cũng mất toi thời gian, công sức và tiền bạc. Thà rằng thương họ, em có thể cho tiền lúc khó khăn, hoạn nạn, nhưng đầu tư hợp tác thì không thể, tuyệt đối không, anh ạ!...

Tôi ôm Mỹ Linh vào lòng, mơn man lên mái tóc, nghe từng nhịp tim của nàng phập phồng nơi lồng ngực. Chỉ còn mấy giờ nữa là tôi phải xa nàng. Mỹ Linh nũng nịu dụi đầu vào ngực tôi và ngước lên chờ đợi. Bốn mắt nhìn nhau mong ngóng, nhưng lại ghìm nén chờ người kia chủ động. Lúc này không còn gì có thể ngăn tôi được nữa và tôi đã liều đánh đu với số phận, hôn lên vành môi nóng bỏng của nàng. Như chỉ chờ có vậy, nàng vươn đôi tay trần vít cổ tôi hôn đắm đuối lên môi, lên má và tôi cũng đáp lại những trận mưa nụ hôn của nàng bằng đôi bàn tay lang thang trên các vùng da thịt người đẹp. Hai đứa dìu nhau, nhích dần về phía giường. Tôi đã vượt qua mọi rào cản. Cái gì đến nó đã đến với tôi như tất cả những kẻ si mê khác trong các cuộc ngoại tình…

Mỹ Linh đưa tay xem đồng hồ. Đã mười sáu giờ, chỉ còn ba tiếng nữa máy bay cất cánh. Giây phút hạnh phúc của tôi và nàng thật ngắn ngủi, khiến cả hai bồn chồn tiếc nuối. Nàng chợt vắt tay lên trán thở dài. Bỗng nàng trườn lên người tôi, hỏi khẽ:

- Anh còn đủ sức không?

- Tôi khẽ gật đầu.- Mấy năm ly thân với vợ, tôi như cái bình nén khí, trào ra lúc nào và bao nhiêu chẳng được. Nàng nói tiếp:

- Em muốn thật chắc chắn có con với anh. Cách đây mấy ngày em qua bệnh viện quốc tế khám thử. Họ nói em còn khả năng có con….

- Nhưng em muốn vậy thêm khổ, ích gì.

- Anh chưa biết những năm thù hận đàn ông, sau mỗi lần trả thù, em lại thèm khát làm mẹ như điên, như dại. Anh đã chạy trốn khỏi em trong cái đêm ghi nhớ ấy lại khiến em càng khao khát có con với anh. Em đã mua xong khách sạn Hoàng Long để Diệu Loan kinh doanh, còn việc coi sóc văn phòng đại diện cho tập đoàn tài chính của em chắc sẽ phải nhờ cậy anh. Chúng mình phải là của nhau, anh ạ!

- Hình như em mua cái khách sạn ấy không chỉ để trả thù thằng chó đểu kia, còn muốn cứu nguy cho bà chủ cũ ?- Tôi hỏi.  

- Khách sạn trước mắt chuyển giao cho Diệu Loan quản lý. Nó sẽ biết cách làm cho khá hơn bà chủ cũ. Hơn nữa, nếu vụ cha con lão Tâm vừa xảy ra, cơ quan pháp luật họ làm tới cùng thì khách sạn của bà ta cũng khó bề yên ổn. Cuộc đời làm điếm thượng lưu của bà ta hóa ra xôi hỏng bỏng không, nghĩ cũng thương và tội  lắm! Dẫu sao đã cùng chung kiếp đàn bà với nhau, em phải nên giúp đỡ, anh ạ!

- Thế còn hạng mục đầu tư khu du lịch sinh thái ở thành phố này em có định tiếp tục không?

- Vẫn làm chứ anh, nhưng với đối tác khác và phải nghe ngóng xem thế cuộc nước mình ra sao nữa. Em đã chọn xong đối tác mới, tạm ký bản ghi nhớ, chờ thành phố có biến đổi gì tốt đẹp, cháu Ái Vinh sẽ thay em về nước, cùng anh đàm phán cụ thể và triển khai. Em là người Hà Nội, rất muốn làm gì đó cho quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn của mình chứ. Song ngay bây giờ thì chưa thể…

- Ngần ấy việc tày đình, phức tạp sao em có thể làm trong một đêm qua và buổi sáng nay?

- Em quen rồi, vả lại có một số việc đã nằm trong tính toán chuẩn bị của em từ trước. Hiện các khu vui chơi, giải trí kết hợp với cảnh quan thiên nhiên quanh thủ đô còn rất ít, nếu biết đầu tư khai thác phục vụ khách nội địa thôi, cũng có thể vơ tiền hốt bạc không kém gì khách ngoại quốc. Có một công ty cổ phần khá lớn, uy tín cao đã nhiều lần chào mời hợp tác, nhưng em vẫn giữ bề ngoài dửng dưng, lấy cớ bận đầu tư mỏ vàng. Đó chỉ là phép ứng xử mèo vờn chuột của nhà kinh doanh. Thật ra em đã điện cho bộ phận giúp việc ở bên Pháp hoàn tất một kế hoạch chi tiết. Sáng nay, em đã làm việc và đã ký tắt với họ biên bản ghi nhận, báo cho họ sẽ mở văn phòng liên lạc ở khách sạn do Diệu Loan thay em quản lý.

- Sắp đến giờ máy bay cất cánh rồi.  – Tôi thở dài, lòng thoán buồn.

- Ôi! Em không thể chờ được nữa… Hoàng hôn đang buông xuống. Yêu em đi anh, yêu đến tận cùng khoái lạc, cho em được trở lại làm đàn bà, sau ngần ấy năm thù hận đàn ông mà vẫn khát thèm…

Mặc cho hoàng hôn buông xuống. Mặc cho đất trời nghiêng ngả. Mặc cho thế giới nhộn nhạo, đảo điên. Mặc cho người đời ngoài kia bươn bả mưu sinh hay cắn xé nhau tranh đoạt… Tôi và nàng, chỉ có tôi và nàng quấn chặt vào nhau, dù đời có thế nào, tình yêu vẫn sẽ là mãi mãi.

Ba vì 10/1996

            Hà Nội3/2006
Vũ Ngọc Tiến
Số lần đọc: 4071
Ngày đăng: 06.04.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Về Phố - Đinh Lê Vũ
Ngưòi đàn bà trên hè phố . - Nguyễn Hiếu
Con nhà sẩm - Trọng Huân
Hoa Hòang Anh vẫn nở - Trần Lệ Thường
Chuyện Hai Thiện làm nhà - Đoàn Hữu Hậu
Người thóat mộng - Đinh Thị Như Thuý
Nghĩa tử - Vinh Huỳnh
4 Truyện cực ngắn - Nguyễn Thị Thu Hiền
Dấu ấn cuộc đời - Hồ Tĩnh Tâm
Ba người đàn bà - Bích Ngân
Cùng một tác giả
Âm bản chiến tranh (truyện ngắn)
Gà ô tử mỵ (tuyển truyện)
Rồng đá (truyện ngắn)
Chàng gàn (truyện ngắn)
Lão Hợi (truyện ngắn)
Tam tấu hoa (tạp văn)
Thế là…Chị ơi ! (truyện ngắn)
Quán thiêng (truyện ngắn)
Hà Chính (truyện ngắn)
Tam ngưu tương mệnh (truyện ngắn)
Ma mèo (truyện ngắn)
Lục hòa (truyện ngắn)
Thằng hủi (truyện ngắn)
Chù Mìn Phủ và tôi (truyện ngắn)
Lớp trẻ (tạp văn)
Thiền Sư Kiến Đức (truyện ngắn)
Dốc Đầu Lâu (truyện ngắn)