Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.384 tác phẩm
2.747 tác giả
809
116.688.324
 
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết ( Chương 16 : Gặp Bạch Hổ lúc nửa đêm)
Võ Anh Cương

 

Lúc Tư Đực thức dậy trời còn tối lắm, Tư đoán rằng đang là nửa đêm. Trời lạnh, trên cây chỉ cần một cơn gió lùa qua là Tư cảm thấy cái lạnh tấn công mình ngay. Bây giờ mà có một đống lửa thì thật tuyệt vời, Tư dễ dàng xuống đất khơi lại bếp lửa còn vài cục than hồng, chỉ cần bỏ vào vài cành khô là có một đống lửa mang cái ấm đến ngay nhưng Tư không thể. Kinh nghiệm của Mat truyền đạt cho học trò rằng mỗi khi không thể về nhà mà phải buộc ngủ ở trong rừng, leo lên cây nằm ngủ là cách an toàn nhất. Ông nghiêm cấm học viên cãi lại lời mình và việc vào cánh rừng gần trường thực tập ngủ qua đêm là điều bắt buộc đối với mọi học viên lớp Nhập môn.

 

Tư mơ hồ nghe tiếng hoẵng kêu trong đêm sâu thẳm, chắc là con vật bị thú dữ ăn thịt nên tiếng kêu nghe bi thiết quá! Tiếng kêu chỉ vang lên một chút rồi bị tắt nghẽn liền, chắc lúc ấy con vật đã không còn sức để vùng vẫy nữa, nó buông xuôi mặc cho số phận. Quy luật sinh tồn của muôn đời vận hành hết sức vô tư, chính tiếng kêu bi thiết ấy là hồi còi báo động cho muông thú khác tránh xa cái chỗ chết chóc kia bằng tốc độ của những đôi chân chạy trối chết, Tư biết rõ điều đó.

 

Tư nghĩ thầm trong đầu ngày mai bắt đầu một ngày mới, Tư phải tìm cách làm cho ấm thân mình mới mong sống được trong cánh rừng này. Cho đến giờ Tư chưa cảm nhận điều gì kỳ bí trong cánh rừng ma mà mọi người đều sợ. Phải có cái gì chứ, nếu không thì đâu phải là cánh rừng ma? Vì vậy Tư phải cảnh giác trong mọi tình huống, biết đâu ngoài vẻ bình an giả tạo, cánh rừng ma mang lại sự chết chóc hiểm nguy?

Câu trả lời có ngay tức khắc. Một mùi khét khủng khiếp xông lên trong khu vực Tư ngủ. Đầu tiên Tư nghĩ rằng mùi đó do đống lửa gây ra nhưng đống lửa đã tàn khi Tư leo lên cây ngủ, làm sao mùi khét kia bây giờ mới xuất hiện? Không tìm ra câu trả lời Tư Đực cố nằm im trong đám lá rừng, một mặt để chống cái lạnh xâm nhập, mặt khác biết đâu dưới kia một con thú dữ nào đang rình mồi?

Bỗng nhiên trong đêm vang lên một tràn tiếng động lạ thường, giống như tiếng gió xen lẫn tiếng cành cây gãy, tràn tiếng động ấy dường như bay từ xa lại, nó quanh quất trong bóng đêm, lúc phát ra ở bên này lúc bên kia không cách nào xác định được phương hướng. Tiếng kêu thần bí dường như khiến mọi sinh vật sợ hãi, không có một tiếng côn trùng hay tiếng bất kỳ loài thú nào, ngay cả mùi khét lẹt lúc nãy cũng biến mất tăm.

 

Thật lạ lùng, Tư Đực nghĩ, nó sợ hãi không dám nhúc nhích, toàn thân dường như đông cứng lại. Không riêng gì Tư Đực, hình như cả khu rừng cũng đông cứng lại vì tràn tiếng quái dị kia. Đây mới là đến hồi chính, Tư thầm nghĩ như vậy, nó cố gắng nhúc nhích chân tay để trở mình nhưng vô ích, tay chân Tư hình như không còn nghe mệnh lệnh của Tư nữa. Chắc đây là tác dụng của tiếng kêu thần bí lúc nãy, mọi sinh vật đều nằm trong tầm khống chế của âm thanh kỳ dị ấy. Tư nhắm mắt, nó cố không nghĩ đến tiếng kêu, không nghĩ đến mùi khét kỳ lạ, không nghĩ gì cả nhưng nỗi sợ trong Tư vẫn không suy giảm. Tư nghĩ thầm, nếu tiếp tục kiểu này Tư sẽ chết vì khiếp hãi thôi. Bỗng nhiên trong đầu Tư xuất hiện hình ảnh của những người tù binh bị bắt vừa qua, dưới tác dụng của khói cỏ Tương tư họ không hoạt động được. Trong khoảng thời gian ban ngày, chàng thanh niên đã dạy những người bạn cách hít thở, nhờ vậy mà họ đã rút ngắn được thời gian khống chế của thứ khói đặc dị này không cần Mat phải ra tay!

 

Tư liền bắt chước, cứ hít vào thì bụng phình ra, thở ra thì bụng thót vào giống như chàng thanh niên tên là Trương Đại Quá. Nó chăm chú vào hơi thở, ban đầu Tư cảm thấy khó khăn lắm khi để đầu óc của mình không bị tiếng động thần bí kia chi phối. Một lúc sau Tư mới tập trung vào việc hít thở, hít vào bụng phình ra, thở ra bụng thót lại, cứ thế, cứ thế… không chú ý đến mọi chuyện chung quanh, chỉ tập trung vào hơi thở. Hơi lạnh từ cánh rừng mà lúc nãy Tư run lên cầm cập không còn nữa, Tư có chút ngạc nhiên nhưng không quan tâm nhiều lắm.  Tư Đực quên hết mọi chuyện, Tư đâu biết rằng mình đã đi đúng đường trong việc học khí công!

 

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tràn tiếng động kỳ dị kia không còn nữa, Tư Đực thôi không tập thở khi nghe một tiếng “gừ” bên dưới gốc cây cổ thụ. Tiếng “gừ gừ”  nghe giống tiếng kêu của một con thú bị thương. Tò mò Tư vén đám lá nhìn xuống gốc cây. Nó không thấy gì cả, tiếng rên đau đớn của con thú cũng im bặt. Thật là khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra dưới gốc cây, Tư tự hỏi mình như vậy? 

Tư Đực im lặng tuột xuống khỏi cây cổ thụ, việc này không có chút khó khăn nào đối với một người học thuật ẩn thân. Tư lợi dụng những cành cây, ngọn cỏ, không một tiếng động  nó đã có mặt dưới gốc cây. Đống lửa hồi chiều qua Tư đốt vẫn còn bốc khói, một làn khói mỏng manh. Tư bới ra một cục than hồng, nó nghĩ, cái thứ củi dẽ cau thật là đượm, Tư cho một ít lá khô mà nó vơ vội chung quanh gốc rồi thổi lên. Ánh sáng bùng lên, tuy chưa chiếu rõ mọi vật chung quanh nhưng ánh lửa khiến cho Tư ấm lòng. Củi được cho vào, một lát sau ánh lửa chiếu sáng một vùng rộng đến cả chục bước chân. Lúc này Tư mới quan sát cảnh vật, nó giật mình khi nhìn thấy dưới gốc cây trước mặt là một… con cọp trắng! Con vật “gừ” lên khi ánh lửa chiếu rõ thân hình nó nhưng nó không đứng lên như thường thấy, nó nhìn Tư bằng một cặp mắt ánh xanh.

Tư thấy con bạch hổ không có động tác gì cũng bớt sợ, nó nhìn thẳng vào con vật như cách Mat dạy học viên, lúc nào con vật cũng sợ ánh mắt người, bất kể con gì dù hung dữ cách nào cũng vậy cả. Mat giải thích: vì con người là một con vật có trí khôn nên con người chính là chúa tể của muông loài. Thông thường con vật nào cũng sợ con người cả, chỉ duy nhất điều phải chú ý là đừng dồn con vật vào bước đường cùng khi không có lợi khí trong tay, lúc này con vật vì sự tồn vong của mình sẽ tấn công con người để tìm đường sống! Lời dạy của Mat lướt qua trí óc Tư Đực, Tư hít một hơi dài:

- Bạch hổ ta không hại mi, mi đi đi!

Con vật không nhúc nhích, nó nhìn Tư bằng một cái nhìn lạ lẫm, ngạc nhiên. Tư hỏi:

- Mi sao vậy?

Con cọp “gừ” lên bằng một âm thanh đau đớn, Tư hỏi:

- Mi bị thương ư?

Con vật nhìn Tư, nó chớp mắt, hình như nó công nhận Tư đoán đúng, nó đang cầu cứu Tư Đực bằng một cái nhìn khẩn khoản. Tư nói:

- Mi đau lắm sao?

Đáp lời Tư là một tiếng “gừ”, cặp mắt con vật chớp chớp. “Chắc nó là chúa tể trong cánh rừng này” Tư nghĩ, cọp trắng là một con vật hiếm có nên vô cùng quý giá. Cọp trắng tinh khôn hơn các loài cọp đồng loại, Mat thường nói vậy.

Tư thận trọng tiến về phía con cọp nằm, nó thôi không “gừ” nữa và hau háu nhìn Tư. Đứng cách con cọp độ một sải tay, Tư ngừng lại. Trước mắt nó là một vũng máu đỏ bầm. Con cọp bị một vật gì đó đâm toát đùi, vết thương xéo qua phần bụng, trượt qua chân trước. Nó bị thương nặng quá, Tư nghĩ, hèn nào mà nó không thể đứng lên được.

- Mi cứ nằm im để ta trị thương cho.

Nói xong Tư nhìn quanh, có một loại cỏ hoang mọc trong rừng ở khắp mọi nơi, Mat bảo rằng đó là cỏ cầm máu, Tư đang tìm loại cỏ ấy. Rất may loại cỏ này có ở chỗ này, Tư Đực bứt vội một nắm cỏ cầm máu và cho vào miệng nhai. Nhai xong, Tư nhả ra tiếp tục nhai nắm khác. Cứ thế một lúc sau trên tay Tư đã có một số thuốc cầm máu cho con bạch hổ.

- Mi nằm im nhé ta rịt thuốc đây.

Nói xong Tư đắp chỗ thuốc vào vết thương con vật. Con cọp nằm im cho Tư đắp thuốc. Hình như nó hiểu tiếng người, Tư nhủ thầm như vậy.

- Mi đói chưa? Ta cho mi ăn nhé?

Tư leo lên cây cổ thụ và lấy gói lá rừng trong đó có đôi chuột nướng. Tư Đực mang một con đưa cho con cọp:

- Mi ăn đi, tuy ít nhưng ta chỉ có chừng này!

Bạch hổ phát ra một tiếng rít hình như nó đói lắm, nó vồ lấy con chuột và chỉ một thoáng nó đã nuốt gọn con mồi vào bụng. Thấy vậy Tư Đực hỏi:

- Ta còn một con nhưng thấy mi có vẻ đói lắm, thôi ta nhường cho mi vậy.

Con hổ vui vẻ nhận phần quà của Tư, ăn xong nó liếm mép ra vẻ thoả mãn lắm. Tư nói:

- Mi ngủ đi, ngủ là cách tốt nhất để trị thương.

Con vật hình như nghe lời Tư, nó nhắm mắt lại và gục đầu vào cái chân lành. Một tình bạn giữa thú và người được hình thành như vậy đấy.

Buổi sáng trong rừng bắt đầu bằng tiếng gà rừng gáy. Nói đúng ra gà gáy vào lúc hơn nửa đêm một chút, nó tiếp tục gáy hai lần nữa thì trời sáng hẳn. Tiếng gà gáy trong các bụi cây là dấu hiệu của một ngày mới của muông thú sinh hoạt ban ngày, trong đó có Tư. Tư Đực thức giấc lúc ánh sáng mặt trời chiếu qua kẽ lá dọi tới mặt Tư. Nó dụi mắt rồi đứng dậy. Sau khi trị thương cho con hổ, Tư ngủ rất ngon. Bên gốc cây cổ thụ trước mắt Tư Đực, con hổ cũng ngủ rất ngon. Tư Đực đến bên con hổ, vết thương con hổ đã khô mặt. Lúc này con bạch hổ cũng mở mắt ra, nó nhìn Tư như nhìn một con bạn hổ của nó. Tư Đực nói:

- Mi nằm im đây trị thương, ta đi tìm thuốc bó chân gãy của mi, vài hôm thôi mi có thể săn mồi được rồi đó.

Bạch hổ hình như hiểu Tư muốn nói gì, nó để yên cho Tư Đực phủ những cành lá, cỏ khô vào mình, vừa làm Tư Đực vừa dỗ dành con cọp:

- Mi nằm im đây, nằm trong đống cỏ này tốt cho vết thương của mi, để ta tìm thuốc và tìm ít thức ăn cho chúng ta nhé?

Tư đi về phía con suối, những loài cây cỏ trị gãy xương thường mọc ven bờ suối, Mat từng dặn như vậy. Tư đập dập các thứ dược liệu tìm thấy và trộn với bùn nhão móc được ở bờ suối, nó cho tất cả vào một chiếc lá dầu, bứt

 một đoạn dây rừng rồi trở lại chỗ bạch hổ nằm. Con cọp nằm im cho Tư bọc chỗ thuốc vào chân gãy, Tư cột thêm một đoạn cây vào chân bị thương của bạch hổ. Nó nói:

- Mi ráng nằm im nhé, hai bữa nữa thôi mi có thể đi đứng được rồi.

Còn một ít thuốc Tư Đực đắp vào vết thương của con cọp. Xong việc Tư Đực hoan hỉ nhìn con cọp:

- Mi ngủ đi ta đi tìm thức ăn đây!

Lúc Tư Đực leo lên cây lấy cái xà gạc, nó phát hiện hòn đá thần mà nó đeo ở trước ngực không còn nữa. Tư cầm xà gạc nhảy xuống đất, nó tìm quanh quất. Hòn đá thần bị rơi gần chỗ bạch hổ nằm. Vui mừng, Tư Đực nhặt hòn đá lên, nó ngạc nhiên hết sức khi thấy hòn đá thần có những vệt đỏ, Tư chùi chỗ vết đỏ ấy vì cho rằng hòn đá bị rơi vào vũng máu con bạch hổ. Nhưng cho dù chùi cách nào vết đỏ vẫn còn, thậm chí Tư nhổ nước bọt vào hòn đá vết đỏ cũng không hết. Bực bội Tư Đực nhìn thật kỹ hòn đá, những vết đỏ tạo thành một bản vẽ, đó là cảnh hai ngọn núi giống y nhau và cách nhau một dòng suối có một gộp đá tảng, một trong hai ngọn núi đó có ba cái chấm đỏ không hiểu ám chỉ điều gì?

Tư Đực vui mừng la lên:

- Đây chính là điều bí mật, anh Huệ ơi!

 

CHƯƠNG 17

KHAI TÂM

 

 

Võ Anh Cương
Số lần đọc: 527
Ngày đăng: 31.08.2020
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 15: Tương tư) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết ( Chương 14: Phiên bản) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 13: Trở thành người phục vụ) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 12: Rừng ma) - Võ Anh Cương
Thung lũng Trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 11: Tư Đực) - Võ Anh Cương
Thung lũng Trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 10: Dẫn dược) - Võ Anh Cương
Thung lũng Trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 9: Bạc đầu râu) - Võ Anh Cương
Thung lũng Trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 8: Tù nhân) - Võ Anh Cương
Thung lũng Trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 7: Cuộc hỏi cung) - Võ Anh Cương
Thung lũng Trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 6: Học viện Langbiang) - Võ Anh Cương
Cùng một tác giả
Hồng Mây (truyện ngắn)
Về xứ sương giăng (truyện ngắn)
Hàm Luông (truyện ngắn)
Thung lũng tình yêu (truyện ngắn)
Ma xó núi (truyện ngắn)
Hai ốm (truyện ngắn)
Sương khói quê nhà (truyện ngắn)