Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.384 tác phẩm
2.747 tác giả
730
116.706.621
 
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 29: Cỏ hồng)
Võ Anh Cương

 

 

Trương Đại Quá biến sắc mặt khi nghe Vương Đình Huệ kể lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy. Linh cảm của anh lúc mới lên đường giờ đã thành hiện thực. Không có nước con suối Đen có nghĩa là anh và ba người Lạch sẽ bị Thần núi bắt mất linh hồn. Trong không gian bao la của thảo nguyên hay rừng già sâu thẳm không biết điều gì sẽ xảy ra với một người điên, có lẽ chỉ có Giàng mới hiểu!

Vương Đình Huệ cũng lo lắng không kém, Huệ nói:

-Đúng ra tôi phải lường trước sự việc này mới phải nhưng ông Dê A Vê ra tay nhanh quá, có lẽ ông ấy không biết sự quý giá của nước con suối Đen đối với mấy anh, ông chỉ muốn chiếm cái bao tử con min, anh biết đấy cái bao tử này rất là hữu dụng!

Đúng vậy, cái bao tử con min dùng được rất nhiều việc - ngoài việc chứa nước như ta đã biết, người ta còn dùng dạ dày con min vào việc chế tác thành chiếc áo bảo vệ người mặc chống được gươm đao. Ngay cả mũi tên của người Lạch khá sắc bén cũng không xuyên thấu tấm áo này. Ngoài ra áo làm bằng dạ dày con min còn dùng để chống lạnh rất tốt mà cái lạnh khi màn đêm buông xuống ngoài hoang dã có thể làm cóng mọi sinh vật máu nóng không có nơi ẩn nấp. Vương Đình Huệ giải thích thêm cho Trương Đại Quá và ba người Lạch hiểu giá trị của cái bao tử mà học viện Langbiang dùng chứa nước cho họ mang theo trong đợt đi lấy trầm kỳ để ngầm nói rằng mình không có lỗi trong chuyện này, chẳng qua đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn!

Những lời giải thích của Vương Đình Huệ không làm cho Trương Đại Quá bớt lo lắng, ngược lại khi nhìn K’Sa anh càng thấy lo lắng hơn nữa! K’Sa là một chàng trai đang độ lớn, nghĩa là hàng ngày K’Sa có thể ăn gấp đôi người khác là chuyện bình thường. K’Sa là một chàng trai ăn to uống lớn, anh có thể uống hết một ống giang nước  mới thỏa cơn khát trong lòng. Bây giờ không còn nước con suối Đen mang theo không biết lấy gì để thay thế? Nước suối bình thường thì tại con suối nào cũng có nhưng nó lại không phải là thứ nước có thể khống chế cơn điên! Mắt K’Sa đã đỏ, tia nhìn dại dại, Trương Đại Quá thấy thế lo lắng nói:

-K’Sa thấy trong người ra sao?

Không trả lời câu hỏi của anh, K’Sa nhìn trân trối vào một …cành cây! Rồi anh cười như điên như dại, dứt tràng cười K’Sa bỗng nói:

-Nè, cái cây này của Giàng sai xuống đấy. Ta đã thấy con gà rừng đẻ trứng tại nhánh cây này. Nó đẻ luôn mười lăm cái trứng vuông, mày đã ăn trứng gà vuông chưa hả thằng người Kinh kia, khá khá…ta biết trứng vuông chỉ có Giàng mang xuống cho nhà ta thôi, ta mang trứng gà vuông ném mày sẽ vỡ đầu đấy, biết chưa?

Đang cười nói huyên thiên bỗng dưng K’Sa ôm mặt khóc:

-Ớ Giàng…con Ka Thiếu bắt chồng rồi, nó bảo đem 5 con dê béo, 3 con lợn bốn gang tới nhà ta để bắt ta làm chồng mà, hu hu…, sao lại thế?

Hai người Lạch sợ hãi nhìn K’Sa, họ hiểu rồi họ cũng bị như vậy khi thiếu nước con suối Đen, Thần núi không chừa một ai bao giờ, Gru đã nói vậy mà! Nhìn thấy cảnh tượng này, dù chưa thấy hiện tượng gì khác lạ xảy ra với mình nhưng Trương Đại Quá cũng rúng động toàn thân. Có thật Thần núi bắt mất linh hồn như người K’Ho tin sao? Anh lo lắng nghĩ. “Mình là già làng của bọn họ, mình phải làm cái gì đi chứ?”. Nhưng làm cái gì, anh bất lực bởi không hiểu phải làm gì trước sự điên loạn của K’Sa. “Có lẽ giúp chàng trai ấy ngủ một chút thì hơn” anh nghĩ. Trương Đại Quá vụt nhớ đến bộ môn điểm huyệt của gia phái, anh phải điểm vào huyệt ngủ của K’Sa để giảm phần nào hay phần nấy sự nguy hại đến thần kinh của K’Sa. Trương Đại Quá nhìn trời để tính thời thần. Bây giờ là quá giờ Ngọ, mặt trời đã  lên đến đỉnh và bắt đầu đi xuống, âm đã xuất hiện trong dương, vậy thụy huyệt đang ở đâu? Sau một hồi tính toán, Trương Đại Quá bất ngờ vỗ nhẹ vào lưng của K’Sa. Đang nói cười khóc lóc bỗng K’Sa nằm xuống đất và…ngủ ngon lành! K’Sa còn ngáy nhè nhẹ như đang say giấc nồng hay mơ một giấc mơ tuyệt đẹp!

Trương Đại Quá thở phào nhẹ nhõm, mối hiểm nguy tạm thời lùi xa nhưng đâu phải đã qua hết? “Mình phải làm gì tiếp theo?”, Trương nghĩ. Anh bất lực bóp mạnh tay vào khúc kỳ nam đang cầm trong tay, bất ngờ từ trong sâu thẳm tâm thức Trương Đại Quá, nàng xuất hiện….

-Ka Sô Liêng chàng…sao chàng lại làm em đau?

Inrasara ngước cặp mắt đẹp nhìn chàng. Trong cặp mắt ấy một chút hờn giận vừa nhen nhúm cộng với sự tràn ngập yêu thương thành một loại tình cảm lạ lùng, vừa quen vừa lạ. Chàng vuốt ve đôi tay đẹp của nàng:

-Inrasara nàng hỡi…ta yêu nàng, ta yêu nàng quá đỗi nên bóp tay nàng hơi mạnh, ta xin lỗi nàng, ta sẽ đền cho nàng!

Chàng cúi xuống tìm môi nàng, tay nàng vẫn nằm trong tay chàng, bất ngờ nàng vùng thoát khỏi vòng tay chàng:

-Không…Ka Sô Liêng…chàng không nhớ lời dặn của Mẫu hay sao?

Ka Sô Liêng luyến tiếc nhìn theo Inrasara đang chạy trốn, thân hình của nàng đẹp tuyệt khiến chàng ngơ ngẩn nhìn theo. Ẩn hiện bên trong bộ váy áo màu vàng có thêu hoa dưới gấu váy là một thân hình thiếu nữ đầy nhựa sống, uyển chuyển và vô cùng quyến rũ. Nàng chạy chậm như thể chỉ tạo cớ cho chàng chạy theo mình, Ka Sô Liêng gọi với theo:

-Inrasara…nàng đi đâu thế, chờ ta với!

Ka Sô Liêng chạy theo nàng, chàng cố tình chạy chậm để làm nàng vui. Vừa chạy trốn chàng, Inrasara vừa quay đầu lại nhìn Ka Sô Liêng, nàng nói:

-Ka Sô Liêng phải bắt bằng được em đấy!

Đang chạy bỗng Inrasara kêu “ối” một tiếng, nàng vấp khúc rễ cây dưới đất. Nàng té không nặng như Ka Sô Liêng hoảng hốt, chàng chạy thật nhanh đến bên nàng, chàng ôm nàng trong đôi tay mạnh mẽ của mình, Ka Sô Liêng lo lắng hỏi:

-Nàng có làm sao không?

Đang nhắm mắt làm như đau đớn lắm, nàng bỗng mở mắt mỉm cười. Đôi môi nàng mời gọi, nàng mấp máy:

-Ka Sô Liêng….

Không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, chàng cúi xuống gắn đôi môi tham lam của mình vào đôi môi hé mở của nàng. 

Tình yêu không có nụ hôn là tình yêu chưa trọn vẹn, nụ hôn chính là mật ngọt của tình yêu, nó gắn kết tâm hồn của người nam và người nữ vào với nhau và biến họ trở thành một khối. Đó chính là sự vĩ đại của tình yêu mà Mẫu cho nàng biết và cấm đoán nàng chớ có tò mò khi chưa tìm đúng người con trai của riêng nàng. Bà còn căn dặn nàng rằng một khi đã tìm được chàng trai ấy cũng phải chờ đúng lúc, đúng nơi và đúng chỗ! Vậy mà trong khoảnh khắc tuyệt vời này, nàng quên hết, mặc cho chàng say đắm hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng. Nàng yêu Ka Sô Liêng biết bao, nàng trao hết cho chàng không chút lưỡng lự. Ka Sô Liêng đang tận hưởng ân sủng mà Inrasara dâng hiến, chàng như chết chìm trong nụ hôn đắm đuối, chàng quên hết lời dặn của nàng. Môi nàng ngọt quá, chàng không nỡ rời xa đôi môi tuyệt vời của nàng, thời gian như ngừng trôi. Bất ngờ nàng rùng mình vụt ngồi dậy, nàng tỉnh thức, Inrasara lo lắng nói:

-Thôi chết…mình đã quên lời của Mẫu, Ka Sô Liêng, Ka Sô Liêng chính em đã hại chàng!

Nàng khóc, hàng nước mắt của nàng chảy dài xuống gương mặt trái xoan, dường như dòng nước mắt là vật trang điểm làm cho gương mặt nàng  trở nên đẹp mê hồn. Không thể cưỡng lại trước vưu vật của đất trời, bất ngờ chàng cúi xuống gương mặt đầm đìa nước mắt của nàng, chàng hôn nàng bất kể nơi nào cho đến khi nàng nghẹt thở, Ka Sô Liêng hào hễn nói:

-Ta bất chấp tất cả, ta bất chấp chuyện gì sẽ xảy ra cũng mặc miễn là trong giây phút này ta có nàng, ta yêu nàng…Inrasara ơi!

Inrasara tỉnh táo hơn Ka Sô Liêng một chút. Lời phán của Mẫu văng vẳng bên tai nàng:

-Ta sẽ cho con và nó một lần hội hợp với điều kiện hai đứa không được chạm vào nhau, nhớ chưa?

Bà không nói tiếp nhưng vẻ im lặng của bà giúp nàng hiểu rằng chàng sẽ phải trả giá nếu vi phạm lời nguyền. 

Bây giờ lo lắng thì đã muộn, ngần ngừ một lúc, cuối cùng Inrasara nói:

-Thời gian đã hết…chàng ráng chờ em sẽ trở lại bên chàng….Nhớ lấy Ka Sô Liêng!

Nàng lại ngưng nói, một lát sau Inrasara thổn thức:

-Mỗi khi gặp điều gì khó giải, chàng cứ nghĩ đến em, em sẽ hiện trong tâm trí để giúp chàng. Ka Sô Liêng…Ka Sô Liêng em yêu chàng mãi mãi!

Nàng bay về trời sau khi vẫy tay với chàng, trong tích tắc nàng biến mất.

Trương Đại Quá giật mình tỉnh dậy, trước mặt anh Vương Đình Huệ vẫn vẻ mặt bức rức đầy ân hận, ông K’Rè và K’Quang vẫn nhìn anh đầy tin tưởng, K’Sa đang ngủ ngon lành. “Vậy trong một sat na mình trở lại là Ka Sô Liêng sao?”. Trương Đại Quá nghĩ  “không thể nào như vậy được, chưa bao giờ mình gặp một người Chăm nói gì đến chuyện mình là hóa thân của người thanh niên Chăm ấy?”. Nhưng thôi, đó chỉ là chuyện huyền bí, tri thức của anh không đủ để giải thích chuyện này….Trương Đại Quá lại nghĩ qua chuyện khác nhưng câu chuyện nàng Inrasara không thể rời khỏi đầu óc của anh. “Nàng dặn mỗi khi có chuyện gì khó khăn hãy nghĩ đến nàng, nàng sẽ hiện ra trong tâm trí của Ka Sô Liêng để giúp chàng…mặc kệ mình có phải là Ka Sô Liêng hay không, cứ nghĩ đến cách cứu ba người Lạch và cả bản thân mình chống lại Thần núi định cướp mất linh hồn của bốn người xem sao”. Ý nghĩ đó đến trong đầu Trương Đại Quá như một tia chớp, anh nhắm mắt lại tập trung vào sự cố hôm nay. Bỗng nhiên trong trí óc của anh bãi cỏ hồng xuất hiện một cách rõ nét với vẻ đẹp rực rỡ một cách bất ngờ!

Trương Đại Quá lẩm bẩm “cỏ hồng…cỏ hồng…”, anh mở mắt. Mắt anh sáng lên khi nhìn ra thung lũng bên dưới rừng già: cỏ một màu hồng nhuận đang dập duềnh trong cơn gió thoảng qua.

Trương Đại Quá chạy xuống lòng thung, anh hét to lên:

-Bác K’Rè giúp cháu đặt nồi nước!

Một khắc sau, Vương Đình Huệ hoan hỉ nói:

-Các người đã được cứu rồi, anh Đại Quá, sao anh biết bí phương này?

Trong lòng Vương Đình Huệ đang ngạc nhiên, dấu hiệu cơn điên của K’Sa hoàn toàn biến mất khi Trương Đại Quá cho K’Sa uống thứ nước cỏ hồng, K’Sa trở lại chàng trai ít nói và khỏe mạnh như trước đây. Hai người Lạch kia cũng vậy, họ không có vẻ gì là kẻ sắp bị Thần núi cướp mất linh hồn.

Nghe Vương Đình Huệ hỏi, Trương Đại Quá không thể trả lời, anh cười khổ nói:

-Ta chẳng có bí phương gì hết, chẳng qua trong lòng nghĩ đến cỏ hồng nên thử nấu cho K’Sa uống thử thôi, em à!

Anh biết không thể kể cho thằng nhỏ lùn nghe chuyện Inrasara và Ka Sô Liêng, nó còn huyễn hoặc hơn cả thần thoại của người K’Ho nữa!

Vương Đình Huệ nhìn anh nói:

-Anh đừng vội mừng, loại cỏ này chỉ trở nên hồng một mùa trăng trong một năm thôi!

 

CHƯƠNG 30

BẢN NĂNG GỐC

 

 

Võ Anh Cương
Số lần đọc: 678
Ngày đăng: 11.11.2020
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 28: Tiếng hát giữa rừng khuya) - Võ Anh Cương
Tiểu thuyết : Một nỗi đau riêng (Chương 2) - Lê Ký Thương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết ( Chương 27: Sự cố bất ngờ) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 26: Inrasara) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 25: Bảy con ve sầu) - Võ Anh Cương
Ạch liên Tây Hồ(*) - Trương Đình Phượng
Tiểu thuyết : Một nỗi đau riêng (Chương 1) - Lê Ký Thương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết ( Chương 24: Kỳ mỹ nữ) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 23: Dưới gốc cây cổ thụ(2)) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết ( Chương 22: Dưới gốc cây cổ thụ (1)) - Võ Anh Cương
Cùng một tác giả
Hồng Mây (truyện ngắn)
Về xứ sương giăng (truyện ngắn)
Hàm Luông (truyện ngắn)
Thung lũng tình yêu (truyện ngắn)
Ma xó núi (truyện ngắn)
Hai ốm (truyện ngắn)
Sương khói quê nhà (truyện ngắn)